CỰC PHẨM THIÊN VƯƠNG

Ánh nắng giữa trưa thật chói mắt, trong hoảng hốt, toàn bộ những người nhìn thấy cuộc đại chiến có một không hai đều đưa mắt nhìn về phía Trần Phàm.
 
Ngay giữa đường, Trần Phàm giống như vứt rác rưởi tiện tay vứt bỏ đầu người vào bụi cỏ ven đường, sau đó bước về chiếc xe Lincoln của nhóm người Long Nữ.
 
Nhìn toàn thân Trần Phàm đẫm máu hướng về bên này đi tới, trong đầu dần hiện ra hình ảnh máu tanh khi Trần Phàm hành hạ Maha đến chết vừa rồi, những người đi đường giống như nhìn thấy quỷ, lập tức thét lên chói tai quay đầu xe rời đi, cảm giác như sợ hãi Trần Phàm sẽ giết luôn bọn họ.
 
Khác với những người đó chính là nhìn thấy Trần Phàm hướng bên này đi tới, Long Nữ vội vàng khởi động máy xe, chạy về hướng Trần Phàm.
 
Trong xe, Diệp Mỵ bị một màn máu tanh vừa rồi làm sợ ngây người.
 
Tuy rằng từ nhỏ tính khí nàng hoang dã, chuyện đánh nhau cũng từng làm, nhưng khi tận mắt nhìn thấy Trần Phàm xé rách Maha, nàng căn bản không dám tưởng tượng, nỗi hoảng sợ cùng rung động đến từ tận sâu trong linh ồn làm khuôn mặt vũ mị của nàng trắng bệch một mảnh.
 
Không riêng gì Diệp Mỵ, dù là Diệp Tranh Vanh cũng không thể thừa nhận, hô hấp của hắn trở nên nặng nề, ánh mắt cũng có chút ngây ngốc.
 
Đối với hắn mà nói, vừa rồi hết thảy đã phát sinh hoàn toàn vượt ra ngoài sự hiểu biết của hắn!
 
Khác với Diệp Mỵ cùng Diệp Tranh Vanh, trên mặt Jack không hề có chút hoảng sợ, chỉ có vẻ chấn kinh cùng kích động.
 
Hắn từng sống trên lưỡi đao liếm máu, từng giết người qua, hơn nữa không chỉ một người!
 
Nhưng hắn chưa từng gặp qua người nào có thể như Trần Phàm dùng tay không xé rách người, trước đó khi hắn nhìn thấy Trần Phàm ninh rụng đầu Maha, trong nháy mắt hắn chỉ cảm thấy máu huyết cả người sôi trào, ánh mắt nhìn về phía Trần Phàm đã tràn ngập vẻ kính sợ thật sâu!
 
Rất nhanh, Long Nữ đã lái xe tới bên cạnh Trần Phàm.
 
Trong xe, Diệp Mỵ, Diệp Tranh Vanh ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn Trần Phàm, bộ dáng muốn nói lại thổi.
 
Nhìn thấy biểu tình của hai người, Trần Phàm cũng biết hành động vừa rồi của mình đã hù sợ hai người, đưa tay lau máu trên mặt nói:
 
- Yên tâm đi, kế tiếp sẽ không còn ai tiếp tục gây rắc rối cho hai người, hai người theo Long Nữ rời đi.
 
Bởi vì Long Nữ đã biết kế hoạch của Trần Phàm, vẫn không hé răng, Diệp Mỵ lại lấy hết dũng khí hỏi:
 
- Trần...Trần Phàm, vậy còn anh?
 
- Tôi còn có một ít chuyện cần làm, chờ làm xong chuyện này tôi sẽ đi tìm cô.
 
 Trần Phàm cười cười, nhưng nụ cười dưới ánh mặt trời lại mang đến cảm giác âm sâm.
 
- Cô đông!
 
Diệp Tranh Vanh âm thầm nuốt nước bọt, cố nén nỗi sợ hãi trong lòng, nói:
 
- Trần...Trần tiên sinh, nhìn anh như bây giờ thật dễ dàng bị cảnh sát bắt được. Hay là anh đi theo chúng tôi, tôi có chút quan hệ với cảnh sát Las Vegas...
 
- Diệp tiên sinh, cảm ơn ý tốt của ông.
 
 Không đợi Diệp Tranh Vanh nói xong, Trần Phàm cười ngắt lời:
 
- Chẳng lẽ Diệp tiên sinh cho rằng cảnh sát có thể bắt được tôi? Lui một bước mà nói, dù cảnh sát làm được điểm này, gia tộc Heyde Gus và gia tộc Gambino sẽ không cho phép chuyện này phát sinh, có đúng không?
 
Diệp Tranh Vanh bởi vì bị hành động của Trần Phàm hù sợ, lối suy nghĩ có chút chậm chạp nên mới nói ra lời như vậy, hiện tại nghe Trần Phàm nói như thế, không khỏi thầm mắng mình hồ đồ, theo hắn xem ra lấy tác phong cùng thực lực biến thái Trần Phàm vừa thể hiện, đừng nói là cảnh sát bình thường, dù là bộ đội đặc chủng muốn bắt được Trần Phàm so với lên trời còn khó khăn...
 
Đồng dạng, với thế lực của gia tộc Heyde Gus và gia tộc Gambino tại Mỹ, muốn đè áp cảnh sát Las Vegas, tuyệt đối không thành vấn đề.
 
- Hiện tại cô lập tức đưa bọn họ rời đi, không cần đến sân bay, đưa họ đến địa phương tôi đã nói với cô.
 
Nhìn thấy Diệp Tranh Vanh đã lấy lại tinh thần, Trần Phàm không tiếp tục giải thích, chỉ quay đầu nhìn Long Nữ dặn dò.
 
- Ân.
 
Long Nữ biết địa phương mà Trần Phàm nói chính là một trong những căn cứ địa bí mật của Kroff tại Las Vegas, cực kỳ bí mật, nghe Trần Phàm dặn liền gật đầu đáp ứng.
 
Trần Phàm lại bổ sung:
 
- Có tình huống nào thì lập tức liên hệ với tôi.
 
Vừa nói xong, Trần Phàm không đợi Long Nữ đáp lời, liền đi vào chiếc xe kia, lái xe rời đi.
 
Cùng lúc đó.
 
Trong khu nhà cao cấp của đám người Dixi.
 
Dixi ngồi trên sô pha trong đại sảnh, ngậm một điếu xì gà Cuba chính tông, đang rít mạnh, khói thuốc vờn quanh khuôn mặt của hắn, làm không người nào thấy rõ nét mặt hắn, nhưng nhìn thấy hắn liên tục hút thuốc liền có thể đoán được, nội tâm của hắn có chút lo âu bất an.
 
Lo âu bất an sao?
 
Đúng vậy!
 
Dù theo Dixi xem ra, với thực lực của Maha, muốn bắt Diệp Mỵ từ trong tay Long Nữ là chuyện dễ như trở bàn tay, nhưng chẳng biết tại sao hắn luôn cảm thấy được có vấn đề.
 
Không riêng gì Dixi, Sark cùng Nhẫn cũng có chút bất an.
 
So ra mà nói Tiết Hồ trấn định hơn!
 
Ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa kính chiếu vào đại sảnh, chiếu rọi lên khuôn mặt tiều tụy của hắn, làm cho người ta có thể rõ ràng chứng kiến cảm xúc kích động trên mặt hắn đã rút đi. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - internet
 
Đối với Tiết Hồ mà nói, sau khi gia tộc Qiesi Jarno thậm chí là Thorn bị Maha chém giết, hắn cảm thấy liên minh lâm thời này sắp giải tán, mà chính hắn cũng đã biến thành quân tốt thí.
 
Ngay khi hắn đang nản chí ngã lòng, lại thật không ngờ hi vọng tiếp tục dấy lên - thời khắc mấu chốt, quan hệ giữa Trần Phàm cùng Diệp Mỵ liền lộ ra.
 
Theo hắn xem ra, với tính khí trọng tình trọng nghĩa của Trần Phàm, nếu dùng Diệp Mỵ uy hiếp Trần Phàm, Trần Phàm nhất định sẽ đến cứu Diệp Mỵ, đến lúc đó đoàn người của mình bố trí thiên la địa võng làm cho Trần Phàm dù chắp cánh cũng khó tránh khỏi...
 
- Ba!
 
Đột nhiên một âm thanh trầm đục đánh vỡ vẻ yên lặng trong đại sảnh, Dixi dụi tắt xì gà trong tay, cau mày nói:
 
- Maha đi ra ngoài đã lâu như vậy còn chưa truyền về tin tức, sẽ không xảy ra vấn đề chứ?
 
Dixi vừa nói xong, Nhẫn cũng không chậm trễ lấy ra máy liên lạc, gọi cho tên Nhẫn Hoàng phụ trách theo dõi hành tung nhóm người Long Nữ.
 
Nửa phút sau.
 
Nhẫn vốn luôn luôn bình tĩnh, lúc này đang cau mày, sắc mặt khẽ biến.
 
- Làm sao vậy? Liên lạc không được sao?
 
 Thấy phản ứng của hắn, Dixi càng thêm bất an.
 
Sắc mặt Nhẫn ngưng trọng gật đầu.
 
Sắc mặt Dixi, Sark đều biến đổi, mà Tiết Hồ lại trợn tròn mắt:
 
- Làm sao không liên lạc được? Với thực lực thủ hạ của ông, dù ngay mặt chống lại Long Nữ cũng không có chuyện gì, huống chi hắn luôn luôn ẩn núp?
 
Không có người nào trả lời Tiết Hồ.
 
Trong đại sảnh, Sark lại lấy ra điện thoại liên lạc Maha.
 
Mười mấy giây sau, trên mặt Sark hiện lên tia kinh hoảng, ngữ khí vô cùng trầm thấp:
 
- Liên lạc không được Maha! Nếu như tôi không đoán sai, Maha đã chết trong tay Đồ Tể! Đồ Tể lợi dụng người đàn bà kia làm mồi dẫn dụ chúng ta mắc câu, thủ tiêu Maha!
 
- Xoát!
 
Nghe được lời Sark, sắc mặt Tiết Hồ cuồng biến, vẻ mặt trợn mắt há hốc mồm.
 
Mà Dixi cùng Nhẫn giống như cũng suy đoán được điểm này giống như Sark, trong con ngươi hiện lên ánh mắt hoảng sợ.
 
Hiển nhiên bọn hắn đều rất rõ ràng, liên minh lâm thời này, nếu mất đi Maha, sức chiến đấu sẽ giảm mạnh, cho dù đặt bẫy dụ dỗ Trần Phàm đến cũng không thể cam đoan trăm phần trăm xử lý Trần Phàm, ngược lại phần thắng nhiều nhất chỉ có năm thành!
 
Trong lúc nhất thời không khí trong đại sảnh trở nên dị thường ngưng trọng, im lặng đến dọa người.
 
- Tôi nghĩ chúng ta phải rời khỏi nơi này, nếu không đợi khi Đồ Tể đến đây, chúng ta còn muốn chạy cũng không dễ dàng!" Nhẫn là người đầu tiên đứng lên, thân là thủ lĩnh mười tám Nhẫn Hoàng, hắn biết rõ tinh túy của việc tác chiến đoàn thể chính là hai chữ: đoàn kết!
 
Theo hắn xem ra, hiện giờ Maha bị giết chết, lòng người đều bị khủng hoảng, ở dưới tình hình này, đối mặt với Đồ Tể thì không cách nào đoàn kết cùng một chỗ.
 
Đoàn kết còn có cơ hội, không đoàn kết chỉ có con đường chết!
 
Như vậy Nhẫn cũng hiểu rõ ràng mau rời khỏi là sự lựa chọn tốt nhất.
 
- Đúng vậy!" Nhẫn đã đứng dậy, Dixi cũng đứng lên:
 
- Chúng ta đã bỏ lỡ cơ hội tốt nhất.
 
- Rời đi không thành vấn đề, nhưng các ông có nghĩ tới hay không, sau khi rời khỏi, nếu Đồ Tể lựa chọn tiêu diệt từng bộ phận, các ông có thể ngăn cản sao?
 
 Sark không đứng dậy, vẻ mặt cơ trí nói:
 
- Dixi, đừng đề cập tới Sơn Khẩu Tổ cùng bộ lạc Cuồng Nhân, mượn Hắc Ám U Linh mà nói, ông có thể bảo chứng chỉ với Hắc Ám U Hoàng các ông có thể ngăn cản được Đồ Tể trả thù?
 
Có thể ngăn cản sao?
 
Sắc mặt Dixi trở nên cực kỳ khó xem, đáp án không cần nói cũng biết.
 
Lúc trước Huyết Sắc Luyện Ngục có được bốn cao thủ Thần Bảng, kết quả còn bị Trần Phàm giết chết chó gà không tha.
 
- Mang theo hắn, chúng ta cùng đến Châu Âu!" Nhìn thấy Dixi không nói lời nào, Sark chỉ vào Tiết Hồ:
 
- Chúng ta chỉ có thể tiếp tục dùng hắn làm mồi, sau đó tập trung tất cả lực lượng mới có thể cam đoan xử lý Đồ Tể!
 
- Không...đúng vậy, mang theo tôi!" Đối với Tiết Hồ mà nói, hắn đem toàn bộ hi vọng ký thác vào đám người Dixi, lúc này nghe được Sark nói như thế, lập tức kích động đứng lên:
 
- Tên tiểu súc sinh kia quyết tâm muốn giết tôi, chỉ cần tôi không chết hắn sẽ không bỏ qua!
 
- Được!" Dixi lập tức làm ra quyết định:
 
- Chúng ta rời khỏi nơi này trước, sau đó cùng nhau đi tới tổng bộ Hắc Ám U Linh!
 
Dát chi!
 
Dixi vừa nói xong, không đợi mọi người rời đi, cửa đại sảnh bị người đẩy ra.
 
Tiếng vang thình lình làm mọi người cả kinh, theo bản năng đều đưa mắt nhìn về phía cửa.
 
Trong ánh nhìn chăm chú của bọn họ, một gã đàn ông khôi ngô tóc nâu sắc mặt lo lắng đi vào đại sảnh.
 
- Phil, chuyện gì?
 
Nhìn thấy người đi vào cửa là thủ hạ của mình, Dixi tức giận, quy củ của Hắc Ám U Linh còn nghiêm khắc hơn cả gia tộc Mafia, không có mệnh lệnh thủ hạ không thể tùy tiện quấy rầy đầu lĩnh.
 
- Chủ...chủ nhân, không hay.
 
 Nghe tiếng quở mắng của Dixi, Phil cũng không cảm thấy sợ hãi, mà hơi khẩn trương nói:
 
- Tôi...chúng ta bị bao vây! Bên ngoài khu biệt thự xuất hiện đại lượng quân nhân đặc chủng! Mà...toàn bộ đường đi ra ngoài đều đã bị phong tỏa!
 
Đã bị quân đội Mỹ vây quanh!
 
Nghe được lời nói của Phil, sắc mặt mọi người kể cả Dixi đều đại biến.
 

Bình luận

Truyện đang đọc