Đông Hải tháng mười hai đã tiến nhập mùa đông, bởi vì một trận mưa tuyết làm nhiệt độ chợt hạ xuống thấp, nhưng Quảng Châu có danh xưng yêu đô lại ấm áp như xuân, không hề có chút cảm giác rét lạnh của mùa đông.
Nhị Sa Đào, trong phòng sách tòa biệt thự trung ương.
Tiết Hồ trong bộ quần áo Đường trang ngồi trên ghế, tập trung tinh thần xem báo tuần mới nhất phía nam.
Cũng giống như ngày thường, ngày hôm nay sắc mặt Tiết Hồ hồng nhuận, hai mắt sáng ngời hữu thần, trên đầu không một sợi bạc, cả người thoạt nhìn không hề giống như người sắp sáu mươi tuổi, nhưng lại tinh thần phấn chấn như người bốn mươi tuổi.
- Phanh, phanh.
Không biết qua bao lâu, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, theo sau tiếng bước chân đột nhiên ngừng lại, tiếng gõ cửa vang lên.
- Vào đi.
Tiết Hồ cũng không buông tờ báo trong tay xuống, thậm chí cũng không ngẩng đầu lên, chỉ nhẹ nhàng hộc ra hai chữ.
Theo sau cửa phòng mở ra, Tiết Cường trong bộ âu phục màu đen gương mặt cung kính bước chân vào phòng sách, thấy Tiết Hồ đang xem báo, cũng không trực tiếp đi lên, chỉ đóng lại cửa phòng, thân mình thẳng tắp đứng ngay cửa.
Không biết qua bao lâu, Tiết Hồ buông tờ báo xuống, nhìn thoáng qua Tiết Cường bình tĩnh hỏi:
- Xuống máy bay khi nào?
- Cha, con xuống máy bay lúc mười giờ, liền trực tiếp chạy về.
Tiết Cường cung kính đáp.
Nghe Tiết Cường nói như thế, Tiết Hồ cầm hai viên ngọc thạch trên bàn trong tay, nhẹ nhàng chuyển động, sau đó vui mừng cười cười:
- Đã qua một thời gian, con biểu hiện ở Đông Nam Á rất tốt, những lão gia hỏa trong bang hội đối với con đánh giá rất không tệ.
Tiết Cường giữ im lặng.
- Cha biết con rất tò mò, vì sao cha đột nhiên cần gọi con trở về.
Nhìn thấy Tiết Cường không nói lời nào, Tiết Hồ âm thầm gật gật đầu, tựa hồ đối với biến hóa của Tiết Cường hết sức hài lòng.
Đồng tử Tiết Cường đột nhiên phóng lớn:
- Có phải là vì chuyện ở Đông Hải?
- Không phải.
Tiết Hồ nhẹ lắc đầu.
Tiết Cường ngẩn ra:
- Không phải? Trước khi con lên máy bay, nghe nói cha đã âm thầm vận dụng quan hệ bạch đạo động thủ đối với Hồng Trúc bang.
- Cho nên, con cho rằng cha gọi con trở về là muốn con đi Đông Hải nhân cơ hội diệt trừ hoặc là thu phục Hồng Trúc bang?
Tiết Hồ nhẹ nhàng cười, trong con ngươi hiện lên vẻ thất vọng, nhưng cũng không nhiều, rất lãnh đạm.
Tiết Cường theo bản năng gật đầu.
- Tiểu Cường, hiện giờ Hồng Trúc bang đã xưa đâu bằng nay.
Tiết Hồ vừa chuyển hai viên ngọc trong tay, vừa than thở nói:
- Nếu như nói cần diệt trừ hoặc thu phục Hồng Trúc bang tại thời kỳ Sở Vấn Thiên, chúng ta cần trả giá tám phần khí lực, thời kỳ của Hoàng Phủ Hồng Trúc chúng ta chỉ cần trả giá ba thành khí lực, thực đáng tiếc, chúng ta đã bỏ lỡ cơ hội đó. Hiện giờ cần diệt trừ hoặc là thu phục lại có tiêu tử Trần gia nhúng tay Hồng Trúc bang, chúng ta nhất định phải dùng hoàn toàn khí lực, hơn nữa còn không thể động dụng vũ lực, âm mưu cũng không thể, chỉ có thể chơi dương mưu.
- Dương mưu?
Tiết Cường như có suy nghĩ, cái hiểu cái không.
Tiết Hồ gật đầu, nói:
- Phải, dương mưu.
- Thứ cho đầu óc con không linh hoạt, cha, dương mưu phải chơi như thế nào?
Tiết Cường thoáng do dự nhưng vẫn mở miệng hỏi.
Tiết Hồ cười mà không nói, theo sau hỏi ngược lại:
- Tiểu Cường, con cho rằng cha vận dụng quan hệ bạch đạo bỏ đá xuống giếng đối với Hồng Trúc bang là vì cái gì?
- Suy yếu lực lượng Hồng Trúc bang, thừa dịp nó bệnh lấy mạng nó!
Tiết Cường buột miệng nói ra, nhưng lời vừa ra khói miệng nhìn thấy tư thế lắc đầu của Tiết Hồ, hắn liền cảm thấy câu trả lời của mình đã sai lầm.
Nhưng hắn thật sự nghĩ không ra lại còn mục đích gì khác, vì thế vẻ mặt chờ mong nhìn Tiết Hồ, chờ đợi Tiết Hồ cấp ra đáp án.
- Có Trần gia tiểu tử, chỉ cần hắn ra mặt phiền phức do cha âm thầm chế tạo không đáng giá được nhắc tới, hắn có thể thoải mái giải quyết.
Tiết Hồ buông ngọc thạch trong tay ra, trong con ngươi lóe lên ánh sáng thông minh lanh lợi:
- Cha làm như vậy mục đích cuối cùng không phải là hướng về Hồng Trúc bang, mà là tiêu tử Trần gia!
- Hướng về hắn?
Tiết Cường kinh ngạc mở to mắt.
- Hồng Trúc bang đối với chúng ta mà nói là một bầy dê, tiểu tử Trần gia là một đầu sư tử. Không có tiểu tử Trần gia nhúng tay Hồng Trúc bang, chúng ta tùy thời đều có thể diệt bọn hắn!
Tiết Hồ nheo mắt lại, thanh âm lạnh lùng nói:
- Sư tử là vua của loài thú không sai, nhưng một khi bị tách ra khỏi đàn, sẽ không còn đáng sợ!
Lúc mười hai giờ, Trần Phàm lái chiếc cc của Tô San lại đi tới tổng y viện trung đoàn võ cảnh Đông Hải.
Cũng giống như ngày thường, bãi đỗ xe bệnh viện dừng đủ loại xe hơi, trong đó loại xe bình thường cũng là nhiều nhất.
Chiếc Audi của Hoàng Phủ Hồng Trúc đỗ trên mảnh đất trống bên phải bãi đỗ xe, cũng không lộ vẻ chói mắt, ngược lại so với một ít loại xe tuy giá cả không đất nhưng biển số xe thật ngưu bức lại có vẻ giống như hạc trong bầy gà.
Cho xe dừng trong một chỗ vắng vẻ. Trần Phàm trong bộ quần áo nhẹ đi vào trong y viện.
Hai mươi phút sau hắn đi tới trước cửa một phòng bệnh cao cấp.
Ngay cửa phòng bệnh, Độc Nhất Đao giống như một cây thương đứng thẳng, diễn cảm lạnh lùng, ánh mắt coi thường, làm cho người ta một loại cảm giác không rét mà run.
Nghe được tiếng bước chân, nhìn thấy Trần Phàm đi tới, cặp con ngươi nguyên bản trống rỗng của Độc Nhất Đao lại hiện lên một tia tinh quang, theo sau lập tức đón chào, cúi đầu chào hỏi:
- Trần tiên sinh, ngài đã tới.
Nhận thấy được trên mặt cùng giọng nói của Độc Nhất Đao biểu hiện ra vẻ kính ý, Trần Phàm chỉ mỉm cười gật đầu.
- Trần tiên sinh, tiểu thư ở trong phòng bệnh.
Độc Nhất Đao ngẩng đầu, vẻ mặt kính ý nhìn Trần Phàm, hắn biết rõ ngày đó nếu không phải có Trần Phàm, hắn và Sở Qua. Hoàng Phủ Hồng Trúc đều sẽ chết trên Vân Sơn.
Trần Phàm gật gật đầu:
- Đã biết.
Dứt lời, Trần Phàm cũng không cùng Độc Nhất Đao nhiều lời, trực tiếp đi vào phòngbệnh.
Sở Qua đang nằm trên giường bệnh ngẩn người.
Mà Hoàng Phủ Hồng Trúc lại cầm một con dao nhỏ, đang gọt táo cho Sở Qua, nhưng tâm tư của nàng tựa hồ không tập trung, không gọt được vỏ, nhưng lại trượt tay ba lượt!
Phải biết rằng Hoàng Phủ Hồng Trúc đi theo Độc Nhất Đao luyện qua đao pháp, một tay đao pháp tuy rằng chưa nói tới xuất thần nhập hóa, nhưng cũng được xem như cao thủ dùng đao, đối với nàng mà nói, loại chuyện gọt táo đơn giản nhắm mắt lại cũng có thể hoàn thành, hơn nữa lớp vỏ táo cũng sẽ không đứt đoạn!
- Sư phụ!
Nhìn thấy Trần Phàm đi vào phòngbệnh, nguyên bản Sở Qua với vẻ mặt phờ phạc đang nằm ngẩn ra, chợt hưng phấn bật lên khỏi giường, cố gắng bước xuống.
Hoàng Phủ Hồng Trúc đang cất giấu vẻ lo lắng thật sâu trong con ngươi cũng ngẩng đầu lên nhìn về phía Trần Phàm, trong con ngươi hiện lên tia ánh sáng.
- Dư...khụ...
Có lẽ do nguyên nhân quá mức kích động, Sở Qua vẫn chưa khỏi phục nhịn không được ho khan lên.
- Nằm xuống đi, đừng đứng lên.
Trần Phàm nhìn thần sắc của Sở Qua liền đoán được, bệnh tình của Sở Qua còn chưa hoàn toàn chuyển biến tốt đẹp, lập tức nói.
Liên tục ho khan vài tiếng, Sở Qua vừa định rời giường, chợt nghe Trần Phàm nói như thế, tuy rằng còn có chút buồn bực nhưng cũng không dám phản đối, bất đắc dĩ gật đầu:
- Dạ.
Dứt lời, trên mặt Sở Qua lại lộ ra dáng tươi cười hưng phấn:
- Sư phụ, em chán ghét nằm viện, ở trong này suốt một ngày, buồn đến mức chim còn nhanh đẻ trứng!
- Tiểu Qua, sao nói như vậy đây?
Hoàng Phủ Hồng Trúc cố ý làm ra sắc mặt nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn giáo huấn.
Sở Qua cũng không sợ hãi, cười trêu ghẹo nói:
- Tiểu cô, con biết cô muốn sớm nói chuyện riêng với sư phụ, nhưng...để cho con nói vài lời đi, nếu không con sẽ thực buồn ra trứng!
Ở một mình?
Nghe được mấy chữ này, trong đầu Hoàng Phủ Hồng Trúc không khỏi hiện ra hình ảnh cùng Trần Phàm đơn độc ở trong hang động, sắc mặt lập tức biến đổi, nguyên bản trên gương mặt trắng chợt xuất hiện một luồng đỏ ửng, nếu không nhìn kỹ căn bản không thể phát hiện. Bạn đang đọc truyện tại
Truyện FULL - internet
Mà Trần Phàm lại dở khóc dở cười.
- Tiểu cô, cô đừng ngượng ngùng, tuy rằng con không phải lão điểu tình trường, nhưng cũng không phải chưa từng gặp qua, hoạn nạn thấy chân tình, đạo lý này con hiểu.
Sở Qua nói năng hùng hồn đầy lý lẽ.
Hoàng Phủ Hồng Trúc khóc không ra nước mất, chỉ phải làm sắc mặt nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn quát lạnh:
- Con tiếp tục nói hươu nói vượn, chúng ta đều đi, tự con nằm ở đây chậm rãi dưỡng bệnh đi.
- A, tiểu cô, con sai lầm rồi, con không nói, cũng không làm ảnh hưởng cô cùng sư phụ ở riêng, các vị tùy ý, tùy ý, con nằm là được.
Sở Qua nói xong âm thầm nhìn Trần Phàm nhướng to hai mắt, cảm giác như đang nói: sư phụ, thừa dịp rèn sắt còn nóng, cấp lực a!
Biết rõ Hoàng Phủ Hồng Trúc có chuyện muốn nói với mình, Trần Phàm cũng không nhìn thẳng Sở Qua, dẫn đầu đi qua phòng nghỉ ngơi của phòng bệnh.
Gọi là phòng nghỉ, chính là cấp cho người nhà của bệnh nhân sử dụng, ở phòng bệnh bình thường vốn cũng không có phòng nghỉ, thậm chí đại đa số bệnh viện cấp cao cũng không có.
- Em đã một đêm không ngủ?
Nhìn thấy Hoàng Phủ Hồng Trúc đi theo mình vào phòng nghỉ, đóng cửa phòng lại, Trần Phàm nhíu mày hỏi.
Hoàng Phủ Hồng Trúc gật gật đầu.
- Là vì lo lắng cho những thủ hạ của em?
Trần Phàm nhíu mày nói:
- Không phải tôi đã dận người của trung đoàn võ cảnh rồi sao, sẽ đưa bọn họ ra ngoài thôi.
- Sự tình càng không xong so với trong sự tưởng tượng của chúng ta.
Hoàng Phủ Hồng Trúc thoáng do dự nói:
- Tiết Hồ âm thầm động tay chân, mặt trên gây áp lực, chuyện thành thành phóng tay khoai tây, không ai dám chạm vào, cũng không ai nguyện ý chạm tới.
Ân?
Nghe Hoàng Phủ Hồng Trúc vừa nói như thế, đôi mày Trần Phàm không khỏi càng thêm cau chặt lại.
Hắn biết rõ chuyện bị Sơn Khẩu Tổ chặn giết tại Vân Sơn nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, mấu chốt phải xem xử lý ra sao.
Nếu quả thật muốn đem sự tình tuyên dương ra ngoài, đây tuyệt đối là đại sự kiện làm náo động cả nước, sẽ khiến cho động đất thật lớn, đồng dạng nếu như nghiêm khắc phong tỏa tin tức, âm thầm xử lý, tương đối sẽ đơn giản hơn.
Hơn nữa nếu như âm thầm xử lý, bằng vào quan hệ giữa Trần Phàm cùng Đường Quốc Sơn, muốn giúp Hoàng Phủ Hồng Trúc cứu ra một số người chỉ là một câu nói mà thôi.
Hiện giờ Tiết Hồ âm thầm động thủ, đem sự tình thống tới mặt trên, việc này phải xử lý đúng là có chút phiền phức.
- Em cũng không cần quá sốt ruột, một chút tôi gọi điện cho Đường Quốc Sơn, nói chuyện này, hẳn là có biện pháp.
Trần Phàm trầm mặc vài giây sau, chậm rãi nói.
Hoàng Phủ Hồng Trúc nhẹ lắc đầu, lời ra kinh người:
- Kỳ thật đối với chuyện này em cũng không phải quá mức lo lắng. Bởi vì em biết chỉ cần anh nguyện ý ra mặt, sự tình nhất định sẽ thuận lợi giải quyết.
- Nga?
Trần Phàm ngạc nhiên:
- Vậy em lo lắng cái gì?
- Em nghĩ đem Hồng Trúc bang giao cho anh.
Đối diện vẻ mặt nghi hoặc của Trần Phàm. Hoàng Phủ Hồng Trúc dùng loại giọng nói ngưng trọng trước nay chưa từng có:
- Có thể không?