Sáng sớm, khi ánh mặt trời xa xa vừa lộ ra, thành phố London lại nghênh đón một ngày mới.
Phía nam London, bên trong một tòa lầu cực kỳ cơ mặt, sáng sớm đã truyền ra tiếng rít gào phẫn nộ.
- Chết tiệt, tôi cần có một lời giải thích! Một lời giải thích hợp lý! Vì sao chúng ta phái ra mười hai tên đặc công lại toàn bộ bốc hơi trên nhân gian? Nói cho tôi biết, con mẹ nó rốt cục là vì sao?
Người mở miệng là một người có dáng dấp mập mạp, hắn có chiếc mũi thật cao đặc hữu của người phương tây, ánh mắt không lớn, nhưng lại rất sắc bén.
Lúc này trong đôi mắt sắc bén kia, đang lộ ra vẻ phẫn nộ.
- Ngài Reimann thân ái, ngài không cần phẫn nộ như vậy.
Lần này mở miệng là một người phụ nữ trung niên có mái tóc thật dài, đeo kính mắt gọng vàng, trên mặt của nàng lộ ra nụ cười xem thường cùng phẫn nộ:
- Ngài hẳn là rõ ràng, chuyện tối hôm qua đã được đám hỗn đản quân đội và nghị viện ngầm đồng ý. Đám hỗn đản cao cao tại thượng này, sở dĩ cho chúng ta phái người ra ngoài, chẳng qua chỉ là vì chút mặt mũi. Cho nên tôi dám cam đoan, dù mười hai đặc công kia có chết đi, bọn hắn cũng sẽ không truy cứu.
Vẻ mặt người trung niên mập mạp thật nghiêm túc, không hé răng.
- Ngài Reimann thân ái, trong lòng ngài cũng hiểu rõ điểm này, không phải sao?
Người phụ nữ cười lạnh một tiếng, không có chút nào có vẻ nế trọng người đàn ông nắm quyền Đặc Cần Xử vào trong mắt.
- Nhưng ít nhất chúng ta phải biết rốt cục tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì, còn nữa, người của chúng ta làm sao bị giết chết?
Người trung niên mập mạp không vì vẻ cười nhạo của người phụ nữ trung niên mà tức giận, chỉ trầm giọng nói.
- Xảy ra chuyện gì? Hắc! Ngài Reimann thân ái, ngài cảm thấy được loại chuyện này sẽ tìm ra được chân tướng sao?
Người phụ nữ châm chọc:
- Về phần chúng ta bị giết chết mười hai người, hừ, quỷ mới biết là do đám khốn kiếp của giáo đình làm ra, hay là do đám ác ôn Hắc Ám U Linh làm!
Người trung niên mập mạp nhíu mày.
- Ngài Reimann thân ái, thỉnh đừng biểu hiện vẻ giả vờ như vậy trước mặt tôi được chứ? Thật sự ngài đã mất đi một thứ mà quân nhân Anh quốc nên có. Ngài biến thành giả dối giống như đám hỗn đản kia mất rồi. Ngài rất rõ ràng, đám hỗn đản kia nói muốn biết cái gọi là chân tướng, chẳng qua chỉ vì muốn thỏa mãn lòng hiếu kỳ của vài người bạn của bọn hắn mà thôi. Nhưng chức trách của chúng ta chính là nguyện trung thành với quốc gia này, mà không phải vì phục vụ cho đám bạn bè của đám hỗn đản kia!
Người phụ nữ lại cười lạnh, trong lúc cười trong con ngươi còn lóe ra lửa giận.
Bởi vì, trong mười hai tên đặc công bị mất tích đêm hôm qua, có một người là em trai của nàng!
- M 16, như vậy theo cô xem, việc tìm chân tướng kia làm sao hồi báo?
Mập mạp thở dài hỏi.
- Rất đơn giản, chỉ cần nói tối hôm qua giáo đình cùng Hắc Ám U Linh phát sinh xung đột, song phương đều có người chết, người của chúng ta phái đi bị liên lụy.
Người phụ nữ được xưng là M 16, lại lạnh lùng nói tiếp:
- Về phần cư dân khu dân nghèo, ân, như vậy có thể giao cho cảnh sát. Lấy trình độ giả dối của đám cảnh sát hỗn đản kia, đủ để tiêu trừ nội tâm nghi ngờ của khu dân nghèo nọ.
- Được, cứ làm như thế.
Mập mạp gật đầu cho phép:
- Như vậy chuyện hội báo đành vất vả cho cô, M 16.
M 16 cắn chặt răng, xoay người rời đi. Bạn đang đọc truyện được lấy tại
Truyenyy chấm cơm.
Cùng lúc đó, trong tòa biệt thự ở trung ương trang viên gia tộc Michelle.
Thân là tộc trưởng gia tộc Michelle, Mendelsohn bởi cả một đêm không ngủ, gương mặt trắng bệch, trong đôi mắt còn xuất hiện tơ máu.
Hắn ngồi trên sô pha hút xì gà, lạnh lùng nhìn quản gia hỏi:
- Còn chưa điều tra được hành tung của Grimm sao?
- Còn không có.
Quản gia kinh hồn bạt vía.
Từ tối hôm qua khi Mendelsohn nhận được tin tức kế hoạch đối phó Trần Phàm của Grimm và lão Pieck thất bại, không khí cả gia tộc Michelle liền có vẻ cực kỳ nghiêm trọng.
Sau đó gia tộc Michelle vận dụng rất nhiều mạng lưới quan hệ, nhưng không điều tra được hành tung của Grimm, chỉ điều tra được Grimm rơi vào trong tay Trần Phàm, sau đó Trần Phàm mang theo Kroff cùng Địa Ngục Hỏa dong binh đoàn thủ tiêu thành viên Sơn Khẩu Tổ tiềm ẩn ở khu dân nghèo trong thành phố London.
Mà tin tức điều tra mới nhất chính là tối hôm qua giáo đình cùng Hắc Ám U Linh lần lượt xuất hiện tại khu dân nghèo thành phố London, rốt cục là chuyện gì xảy ra, cũng chưa nghe được chút tin tức truyền tới.
- Bên kia chẳng lẽ cũng không có tin tức?
Mendelsohn cảm thấy được lửa giận thiêu đốt tận sâu trong nội tâm.
- Trời còn chưa sáng tôi đã phái người đi nghe ngóng, nhưng người của quân đội cùng nghị viện đều chưa hỏi thăm được kết quả.
Quản gia càng cúi đầu thật thấp, sau đó thoáng do dự, nói:
- Nhưng tôi nghe nói tối hôm qua họ phái ra mười hai tên đặc công âm thầm tìm hiểu sự tình chân tướng, kết quả toàn bộ đều chết hết, thi thể bị mang đi đâu cũng không biết.
Nghe được quản gia hội báo, biểu tình Mendelsohn càng thêm âm trầm, đồng thời trong lòng cũng tuôn ra một trực giác không hay.
- Đinh linh phong...
Có lẽ vì muốn xác minh trực giác của hắn, nguyên bản trong đại sảnh đang yên lặng bỗng nhiên vang lên tiếng chuông điện thoại.
Nghe được chuông điện thoại, quản gia không nói một lời, lập tức bước lên cầm máy.
- Lão tạp chủng bất tử Mendelsohn có ở đó không?
Điện thoại vừa chuyển được, bên trong truyền ra thanh âm ngả ngớn, trong thanh âm mang theo vẻ hài hước.
- Ông là ai?
Giọng nói quản gia trầm thấp hỏi.
- Mẹ nó, tao hỏi lão tạp chủng Mendelsohn có ở nhà hay không?
Đầu bên kia điện thoại, Kroff nằm trên giường lớn trong một khách sạn năm sao, hưởng thụ sự phục vụ của một cô gái tóc vàng, thân mình thoáng run run, sau đó mắng:
- Mẹ nó tạp chủng, nghe, Kroff đại gia lập tức phải cùng một bảo bối xinh đẹp tiến hành một hồi hoạt động có ý nghĩa, cho nên đừng lãng phí thời gian quý gái của Kroff đại gia, bảo lão tạp chủng Mendelsohn đến nghe điện thoại nhanh lên.
Kroff?
Nghe được cái tên này, gương mặt quản gia nhất thời cuồng biến! Hắn cũng hiểu rất rõ ràng, tối hôm qua Grimm liên thủ cùng lão Pieck hành động sở dĩ bị thất bại, hoàn toàn là do Kroff ban tặng.
- Là ai?
Trên sô pha, Mendelsohn nhìn thấy gương mặt lão quản gia không thích hợp, nhịn không được hỏi.
- Kroff...
Quản gia chi tiết đáp.
Gương mặt Mendelsohn hơi đổi, đồng tử thoáng phóng lớn, sau đó dụi tắt xì gà, đứng dậy, vài bước đi tới tiếp nhận điện thoại.
- Nga, bảo bối ơi, miệng của em quả thật rất tuyệt, bao vây Kroff đại gia thật thoải mái, nga, nga, nga, tôi xin thề trước Thượng Đế, kỹ thuật của em chính là tốt nhất...
Khi Mendelsohn đưa ống nghe đặt lên bên tai, thanh âm rên rỉ thoải mái của Kroff rõ ràng truyền vào trong lỗ tai của hắn.
Điều này làm biểu tình vốn đã khó coi của hắn lại càng thêm phẫn nộ!
- Tên ác ôn chết tiệt, Grimm bị mày bắt đi nơi nào?
Mendelsohn âm trầm hỏi.
- Nga!
Đầu bên kia điện thoại, Kroff kêu lên một tiếng, tức giận mắng:
- Mẹ nó, Mendelsohn, mày là tạp chủng, thiếu chút nữa mày làm lão tử phải tước vũ khí đầu hàng, cô gái này là do lão tử bỏ ra mười vạn bảng Anh tìm đến, cứ như vậy tước vũ khí đầu hàng, rất uổng phí.
- Ác ôn, mày...
Mendelsohn tức giận đến thiếu chút nữa ngất đi.
- Mendelsohn thân ái, mày không cần kích động, ân, bình tĩnh, bình tĩnh, hiểu không? Mày xem xem Kroff đại gia, được đàn bà dùng miệng phục vụ, hơi thở còn rất bình thường, mày cần phải học tập giống tao...
Kroff ha ha cười, sau đó tựa hồ cảm thấy thời gian không sai biệt lắm, trầm giọng nói:
- Mendelsohn, đứa cháu trai phế vật của mày tối hôm qua tìm tới lão hỗn đản Pieck, muốn tính kế một người bạn phương đông của tao. Người bạn phương đông của tao nói, ý tốt của mày hắn nhận được, để báo đáp lại, hắn tặng mày một kiện đồ vật, ân, dùng tiếng Trung Quốc gọi là à...à...gọi là gì bảo bối?
Kroff cười hắc hắc hỏi một câu, theo sau lại nói:
- Nga, tao nhớ ra rồi, gọi là có qua có lại mới toại lòng nhau.
Bên tai vang lên lời nói của Kroff, trong lòng Mendelsohn trầm xuống, trực giác không hay càng thêm mãnh liệt.
- Tốt lắm, lão bất tử, mày đã chiếm dụng quá nhiều thời gian của tao, tao phải tắt điện thoại!
Kroff mất đi hứng thú trêu chọc Mendelsohn:
- Kiện lễ vật kia đã đật tại quảng trường gia tộc Michelle, hiện tại mày có thể đi nhìn xem.
Nói xong, Kroff trực tiếp cắt đứt điện thoại.
- Đô...đô...
Nghe trong điện thoại truyền ra thanh âm đô đô, sắc mặt Mendelsohn âm trầm tới cực điểm.
- Phanh!
Hắn dùng lực đập vỡ điện thoại, thanh âm khàn khàn nói:
- Đến quảng trường!
Cùng lúc đó, trong khách sạn năm sao, Kroff ném xuống di động, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt cô gái tóc vàng, hỏi:
- A ha, bảo bối, em nói lão hỗn đản bất tử kia, sau khi nhìn thấy kiện lễ vật, gương mặt có phải sẽ rất đặc sắc?
Động tác của cô gái tóc vàng thoáng dừng lại, mở ra đôi môi đỏ tươi, mỉm cười.
- Nga, bảo bối, em cười thật sự mê người. Ân, tôi thề với Thượng Đế, nga, không, tôi thề với thánh nữ giáo đình Monica. Đúng rồi, tôi đã nhìn thấy Monica, em tin không?
Kroff nói tiếp:
- A ha, thoạt nhìn em không tin. Nhưng không sao, bảo bối, chúng ta lăn trên giường, để bờ mông đẹp đẽ của em lên, tôi sẽ cho em cảm thụ vui sướng nhất của một người đàn bà.
- Ân, chính là cái dạng này, nga, ca ngợi Thượng Đế, thật chặt...
- Nga, đây quả thật quá mỹ diệu! Tôi quyết định, hai ngày nữa phải đi Châu Á làm việc, nhất định phải mang em đi theo...
Trong lúc nhất thời, bên trong căn phòng của khách sạn năm sao, truyền ra thanh âm rên rỉ của một người đàn bà cùng tiếng gào quỷ khóc lang hào của Kroff...
Mà Mendelsohn mang theo lão quản gia cùng mười mấy bảo tiêu gia tộc Michelle, vội vàng chạy tới quảng trường suối phun của trang viên.
Trên quảng trường, có hơn mười cây cột vẫn đứng sừng sững như mọi ngày, tượng điêu khắc Venus cụt tay cũng không hề phun nước, cả quảng trường có vẻ vô cùng yên lặng.
Bảo tiêu sớm nhận được quản gia thông tri, nhìn thấy đoàn người Mendelsohn đi đến, vội vàng nghênh đón, cúi đầu chào.
- Đã phát hiện cái gì?
Mendelsohn nhíu mày, nhìn cả quảng trường, bởi vì tầm nhìn không lớn, cũng không phát hiện điều gì dị thường.
Trên mặt bảo tiêu đang lưu lại vẻ sợ hãi không thể hủy diệt, lúc này nghe được lời hỏi của Mendelsohn, hàm răng không ngừng va lộp cộp, run run nói:
- Cốt...xương cốt...
- Cái gì?
Mendelsohn trợn tròn mất, ở một bên gương mặt quản gia cuồng biến.
- Là...bộ xương của Grimm thiếu gia...
Bảo tiêu nuốt nước bọt, nói thật nhanh, sau đó chỉ ra phía sau.
Mendelsohn theo bản năng đưa ánh mắt ném về hướng giữa quảng trường, rõ ràng nhìn thấy có hai bảo tiêu gia tộc Michelle đang nâng lên một bộ hài cốt, chậm rãi đi về hướng bên này, bước chân có chút run rẩy.
- Làm sao mày biết đó là bộ xương của Grimm?
Mendelsohn chụp lấy cổ áo của bảo tiêu, thanh âm khàn khàn gầm lên giận dữ.
- Bên trên viết tên của Grimm thiếu gia...
Gương mặt bảo tiêu thật khó coi trả lời.
Ông!
Bên tai vang lên lời nói của bảo tiêu, trong óc Mendelsohn trống rỗng, theo bản năng buông lỏng tên bảo tiêu, giống như bị hóa đá, ngơ ngác đứng ngay lối vào quảng trường.
- Tao thề với Chúa, tao nhất định phải giết tên hỗn đản kia!
Nhìn bộ hài cốt trắng hếu của Grimm, bộ mặt Mendelsohn dữ tợn, giống như một đầu dã thú phẫn nộ rít gào không dứt.