ĐỢI NĂM NÀO

Sau khi tin tức ba đường đại quân vây nhốt thành Trường An truyền đến, Đặng Phiên Vân một mình trốn trong thư phòng, ai cũng không thấy.

Thời điểm Nhu nương bưng trà bánh đi vào, Đặng Phiên Vân đang nhìn ánh nến sững sờ.

“Không phải đã nói ai cũng không gặp sao?” Đặng Phiên Vân ác thanh ác khí, thấy là Nhu nương phương thần sắc mới hòa hoãn: “Sao ngươi lại tới đây?”

Nhu nương từ trước đến giờ rất có chừng mực, nếu không triệu thì không bao giờ tiến vào tiền viện, hôm nay ngoại lệ, khiến Đặng Phiên Vân hơi kinh ngạc.

Nhu nương ôn nhu nói: “Điện hạ đã một ngày chưa ăn uống, Thái tử phi mong nhớ điện hạ, dặn thiếp tới xem một chút.”

Đặng Phiên Vân vung vung tay: “Không cần, nguy như chồng trứng, làm sao còn có lòng ăn uống?”

“Việc tiền triều, cao thâm khó lường, thiếp nơi nào hiểu được?” Nhu nương đặt khay đựng trà ở một bên, đi tới phía sau Đặng Phiên Vân, ôm cổ hắn: “Thiếp chỉ biết, điện hạ là đại thuận thiên, nếu như điện hạ không tiếc thân thể của chính mình, sao có thể ngăn cơn sóng dữ? Chính là bệ hạ biết được, chỉ sợ cũng sẽ đau lòng.”

Đặng Phiên Vân ngửa ra sau dựa vào người nàng, than thở: “Nơi này không có người khác, ta cũng nói rõ ngọn nguồn với ngươi. Mười năm trước, không, năm năm trước, ai có thể nghĩ tới ngày hôm nay? Lúc đó Đặng thị tuy không ngự toà, nhưng quyền bính trong tay, binh mã dưới trướng, đều hơn xa hôm nay.”

Nhu nương chỉ nghe không nói một lời, khóe miệng ẩn giấu nụ cười lạnh.

“Còn không phải do lời của những người kia, mới tự sát tự diệt…” Đặng Phiên Vân uể oải không chịu nổi nhắm mắt: “Từ trước ta đã cùng phụ thân và tam đệ nói qua không biết bao nhiêu lần, nhà hòa thuận vạn sự hưng, kết quả thì sao? Người ta làm vài kế nhỏ, bọn họ đã vui vẻ nội chiến, để Hiên Viên Hối lượm tiện nghi không công.”

Thấy Nhu nương vẫn không nói, Đặng Phiên Vân khẽ vuốt khuôn mặt nàng: “Cả chuyện điền mẫu, ta nói, bọn họ có ai nghe vào?”

“Ôi” Nhu nương dùng tay áo lau mặt: “Có lẽ là thiếp lòng dạ đàn bà, luôn cảm thấy không đề cập tới chiến sĩ anh linh trên chiến trường, thì chính là những năm này hai bên mất con trẻ…”

Nhớ tới đứa trẻ chưa ra đời của hắn cùng với Nhu nương, tâm Đặng Phiên Vân cũng đau xót, thở dài một tiếng: “Bất kể là Hiên Viên gia, hay là Đặng thị ta, mất đi đều là rồng phượng trong loài người. Nhưng cũng sắp chấm dứt rồi, hai bên đều không thể giết thêm nữa.”

Đôi mắt đẹp của Nhu nương ngưng lại, cất tiếng đau buồn nghe càng bi thương.

“Nếu như Hiên Viên Hối thắng, như vậy Thế tử Lang Gia vương kia chính là người cuối cùng của Hiên Viên thị, ta chính là người cuối cùng của Đặng thị.” Đặng Phiên Vân tựa hồ đã có chút nói năng lộn xộn, bừa bãi: “Mà nếu như là ta thắng, tam đệ chính là người cuối cùng của Đặng thị, Hiên Viên Hối chính là người cuối cùng của Hiên Viên thị… Tóm lại có một gia phải đoạn môn tuyệt hậu, xem hết thiên mệnh.”

“Điện hạ hồng phúc tề thiên, chắc chắn bình yên vô sự.” Nhu nương nhẹ giọng nói.

Đặng Phiên Vân cúi đầu cười cười: “Ngươi đang trấn an ta.”

Hắn đứng dậy, từ một ám cách cự kì bí mật trong thư phòng lấy ra cái hộp, nhét vào tay Nhu nương: “Nơi này có mấy vạn lượng ngân phiếu, còn có một danh sách. Ngươi cùng lắm chỉ là thị thiếp của ta, nếu ta thua, cũng sẽ không có ai đuổi theo ngươi nhổ cỏ tận gốc. Người trong danh sách đáng tin vô cùng, xác định có thể che chở ngươi một đời chu toàn.”

Nhu nương thảm đạm nở nụ cười, đẩy cái hộp kia về cho hắn: “Điện hạ vẫn nên để cho Thái tử phi đi, quân như cây che trời, thiếp như hoa thố ti, không còn điện hạ, thiếp có thể leo lên ai? Thật sự có ngày đó, thiếp sẽ làm Ngu Cơ của điện hạ. Ngươi và ta, tử sinh đồng mệnh!”

Nghe câu này, Đặng Phiên Vân cũng không kìm được nước mắt rơi như mưa, ôm nàng vào trong ngực: “Có những lời này của ngươi, dù cho có phải đi Hoàng Tuyền lộ, cũng không cô quạnh.”

Khuôn mặt Nhu nương giấu trong ngực hắn, thực sự nhìn không rõ.

Đặng Phiên Vân là anh hùng khí đoản, Hiên Viên Hối là giang sơn trong tầm mắt, mỹ nhân trong tay.

Dùng cơm trưa xong, y mang theo Triệu Hủ đi kiểm tra binh khí trước, bỗng hứng thú nổi lên bèn trực tiếp tùy ý chọn một lều trại đi vào quan sát.

Lúc này đã gần đến hoàng hôn, các tướng sĩ luyện binh xong xuôi từ lâu, từng người đang tán gẫu uống rượu, lau chùi khôi giáp đao kiếm, bỗng nhiên mành lều bị người xốc lên, sau đó có mấy vị quý nhân dáng vẻ bất phàm đi vào.

Trường cư cao vị, chính là tùy tùng mang theo cũng có vẻ khí vũ hiên ngang đặc biệt, chưa cần nhắc tới Túc vương phi đẹp như ngọc thụ, còn có Túc vương mắt sâu mũi cao, dung nhan mĩ lệ.

Tiểu binh tiểu tốt dù cho đã gặp qua Túc vương, nhưng cũng chỉ là đứng xa xa liếc mắt nhìn, đã bao giờ có thể đứng gần mà nhòm ngó thiên nhan?

Thế là từng người ngây ra như phỗng, tay chân luống cuống, cuối cùng vẫn là Bách phu trưởng kịp nhớ quy củ, mang theo mọi người cùng hành lễ.

Hiên Viên Hối vung vung tay, cười nói: “Đều là đồng đội huynh đệ, cùng trong quân doanh, đâu cần chú ý quá nhiều? Mấy ngày nay sợ sắp đại chiến, ta cùng với Vương phi tới xem các huynh đệ một chút, cùng mọi người cộng ẩm mấy chén tráng sĩ khí.”

Thủ Ninh phía sau vội vàng lấy ra vò rượu, rót ra một chén cho Hiên Viên Hối, Hiên Viên Hối tiếp nhận ngửa đầu uống, cười nói: “Vò rượu này để cho các huynh đệ, hôm nay mọi người thoải mái khoan khoái, không say không về. Một hai ngày nữa lên chiến trường, chỉ biết mượn rượu mời, giết địch lập công!”

Y tự mình rót chén cho Triệu Hủ, Triệu Hủ nhìn y cười cười, bất đắc dĩ ngửa đầu uống, lại nói: “Uống rượu dĩ nhiên sảng khoái, tuy nhiên đừng quên kỷ luật quân đội, bằng không ngày mai thời điểm luyện binh có quân pháp hầu hạ.”

Cứ như vậy mà qua bảy, tám lều, thấy rượu tư tàng của Hiên Viên Hối dĩ nhiên không còn bao nhiêu, Triệu Hủ ngăn cản y: “Ta thấy rượu của ngươi không đủ chia nữa rồi, người phía sau không được chia, ngươi không sợ bọn họ nổi loạn?”

“Chỉ vì một vò rượu mà nổi loạn? Vậy ta điều quân cũng quá thất bại rồi.” Hiên Viên Hối đã có một chút say, ôm cổ hắn cười: “Không được chia, thì bảo đầu bếp đưa cho bọn họ nhiều dê bò hơn. Bọn họ vì ta liều mạng giết địch, ta động viên bọn họ cũng là phải.”

“Vương gia nói đúng lắm.” Có lẽ là ánh trăng trêu ghẹo người, Triệu Hủ cũng không lo vẫn còn nhóm người Thủ Ninh bên cạnh hầu hạ, cứ triền miên hôn lên môi của y.

Hiên Viên Hối đã có chút đứng không vững: “Thế nào, Vương phi còn muốn mặc kệ màn trời chiếu đất làm bản vương?”

“Không biết xấu hổ thiếu kiên nhẫn.” Triệu Hủ hít sâu một hơi, ngăn chặn tâm tư đang rục rịch: “Thật không biết nên nói như thế nào với ngươi.”

Hiên Viên Hối liếc hắn: “Bản vương chỉ là nói mà thôi, không biết xấu hổ thiếu kiên nhẫn, thân thể này của ngươi định nỗ lực thể hiện như thế nào?”

Nhóm Thủ Ninh phía sau đã sớm không dám nhìn nữa, mãi đến tận khi hai người tiến vào màn, có âm thanh vui thích lúc ẩn lúc hiện truyền ra, mới yên lặng lui đi.

“Thập Cửu Lang.” Ánh mắt Hiên Viên Hối tan rã, hai tay phí công sức quơ trên không, lại xuống giường: “Ngày sau ta phong ngươi làm hậu, ngày ngày đêm xuân, sủng quan lục cung, trăm năm sau sách sử có thể sẽ ghi ngươi tiêu phòng độc sủng, nói chúng ta phu thê tình thâm hay không? Ngươi nói, có tính là một đoạn giai thoại hay không?”

Triệu Hủ câu môi mỉm cười: “Lục cung? Ngươi vẫn muốn có lục cung?”

Hiên Viên Hối trong lòng hồi hộp, thầm biết tối nay sợ không được tốt, đành chê cười nói: “Mỗi cung đều là của ngươi, ngươi luân phiên ở…”

“Hiện tại xin tha, không còn kịp rồi…” Triệu Hủ nhấn cơ thể xuống, ghé vào tai y ôn nhu nói.

Ngồi xổm bên ngoài cách năm, sáu mét gác đêm, Bạch Tô ngáp một cái, nhìn bóng người chập chờn dưới ánh nến, yên lặng bảo hạ nhân thời gian chuẩn bị nước nóng.

Đêm sợ là còn dài hơn…

Bình luận

Truyện đang đọc