ĐỢI NĂM NÀO

Vừa qua hội nguyên tiêu, triều đình đã mệnh Đặng Tường làm Đại tướng quân phạt Túc, Đặng Phúc Vũ, Đặng Thừa Phong làm tiên phong, ngoài ra, Đặng Cao làm nguyên soái chống thảo nghịch, tiếp tục mang theo Đặng Quan Tinh chinh phạt nghĩa quân.

Đặng Phiên Vân chí nhi lập (30 tuổi) bái làm môn hạ thị trung, đồng thời lĩnh hàm Hộ bộ Thượng thư, tọa trấn kinh sư, cũng phụ trách đường lương thảo cho hai đại quân.

(môn hạ thị trung là chức đứng đầu môn hạ tỉnh do chính hoàng đế chỉ phái)

Thôi Tĩnh Hốt vừa được lên chức cha còn chưa từ chiến trường tiêu diệt quân đảo chính trở về, đã làm tham quân xuất chinh Túc Châu, có thể thấy được sự trọng dụng của Đặng thị đối với hắn.

Hai đường đại quân đồng thời xuất phát, đi cả ngày lẫn đêm, nghe nói không tới hai tháng, binh đã tới chân thành Túc Châu.

“Thoạt nhìn, Đặng Diễn vẫn là thiên về Đặng Tường.” Triệu Hủ suy tư.

Hiên Viên Hối gần đây đi sớm về trễ, trừ đi ngủ còn hầu như đều cắm rễ ở trong quân, sự vụ khác toàn bộ ở trên tay Triệu Hủ cùng Thẩm Mịch, hai người đều bận chân không chạm đất.

“Không sai, nguyên soái phạt nghịch nghe rất phong quang, nhưng hôm nay nghịch tặc kia cũng nhảy vào Túc Châu ta, nguyên soái phạt nghịch này cũng không phải là dưới Đại tướng quân phạt Túc?”

Triệu Hủ đặt công văn xuống, nhìn bên ngoài cửa sổ, tây bắc lạnh lẽo, dù cho là tân xuân, đất trời vẫn như cũ ngập tràn băng tuyết: “Sau khi Nhị thập tứ về, bảo hắn tới gặp ta, quân nhu lương thảo đến cùng cần bao nhiêu, hắn đã tính ra chưa.”

Thẩm Mịch đỡ trán: “Hậu sinh này tuy là cần cù cẩn thận, tuy nhiên quá mức tính toán, dù tinh chuẩn nhưng dễ làm lỡ thời gian.”

Triệu Hủ cười nói: “Không phải là tính toán chi li sao? Lệnh ái ngày sau đi theo tên vắt cổ chày ra nước này, xác định sẽ không ăn khổ chịu nghèo rồi.”

“Vương phi nói chuyện cười…” Thẩm Mịch vừa muốn nói gì, lại thấy Bạch Thược bên cạnh Vương phi vài năm chưa thấy mặt vội vội vàng vàng cầu kiến.

Triệu Hủ vừa thấy sắc mặt Bạch Thược, lập tức cười hỏi: “Làm xong?”

“May mắn không làm nhục mệnh!” Bạch Thược lập tức báo lại: “Ta về báo tin trước, hai canh giờ nữa người sẽ đến.”

Triệu Hủ đứng dậy chỉnh lại xiêm y: “Bạch Tô, ngươi mau chóng đi doanh trại tìm Vương gia, nói Thái phi sắp tới, kính xin Vương gia dẫn chúng ta ra cổng thành chờ đón.”

Hiên Viên Hối vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, thời điểm một đường nhanh như chớp đến cửa thành, Triệu Hủ đã một thân triều phục cùng nhiều người đứng chờ từ lâu.

Hiên Viên Hối bước nhanh về phía trước, cũng không dừng lại —— Triệu Hủ mặc cũng không phải là quan phục Túc vương phi, mà là một thân cổn miện tử y, hiển nhiên hôm nay đón ở đây không phải là Túc vương phi của Hiên Viên Hối, mà Triệu Tư Đồ của Túc vương.

Triệu Hủ lẳng lặng liếc y, lập tức nhấc ánh mắt nhìn về phía quan đạo thẳng tắp, ý tứ của hắn không cần nói cũng biết.

Độc Cô thị chính là khai quốc huân quý, quan hệ với tiền triều đan xen khó gỡ nên ba trăm năm qua không tính là thân thiện với Sĩ tộc.

Độc Cô Quý Thái phi đã mất con, Túc vương chính là nơi nương tựa duy nhất trên đời này của bà, bà chắc chắn sẽ không khoan dung cho việc y vì một nam tử mà trầm luân vong ngã.

Trong vòng mấy năm tang chồng tang con, còn bị giáng thành thứ dân, bà đã ăn quá nhiều khổ, cũng đã vì Túc Châu làm quá nhiều việc.

Về tình về lý, bọn họ quyết không thể làm cho bà đau buồn lo lắng thêm.

Hiên Viên Hối chỉ cảm thấy toàn bộ khoang miệng đắng chát, vui mừng vì dưỡng mẫu thoát khỏi hang hổ, mẹ con cửu biệt gặp nhau đã bị hòa tan mất một ít.

Xa xa, trông thấy một chiếc xe lụa đơn giản chạy tới, Hiên Viên Hối tiến lên trước, quỳ chính giữa cửa thành.

Triệu Hủ quỳ hơi lệch phía sau, trán chạm đất.

Thẩm Mịch chần chờ một phen, chung quy không quỳ cùng lúc với Triệu Hủ, chỉ định quỳ sau.

Độc Cô thái phi lúc xuống xe nhìn thấy chính là cảnh tượng như thế, không khỏi hài lòng cong khóe môi, nhàn nhạt nói: “Hoàng nhi miễn lễ.”

Hiên Viên Hối đứng dậy, tiến lên một bước nâng đỡ tay Độc Cô thái phi, nức nở: “Mẫu thân, ngươi chịu khổ.”

Mẹ cả của y chính là Đặng thái hoàng thái hậu, dựa theo lễ pháp, Độc Cô thái phi chỉ là mẫu phi, nhưng hắn lại dùng “Mẫu thân”, có thể thấy được bây giờ Túc vương đã không chừa lại cho Trường An nửa phần mặt mũi.

“Tứ lang của ta, đã lớn như vậy…” Mắt Độc Cô thái phi loé ra một tia động dung, lại rất nhanh khắc chế xuống.

Bà thản nhiên liếc nhìn quần thần đang quỳ sát trên bụi bặm: “Trời lạnh, còn làm phiền các vị chờ chực bà lão này, ta thực sự băn khoăn, hoàng nhi ngươi không khỏi cũng quá không thương cảm.”

Ánh mắt của bà đảo qua quần thần, cuối cùng xác định trên người Triệu Hủ phía trước nhất, thoáng qua liền dời.

Đã có vài thần tử rục rà rục rịch, thân hình hơi lắc lư.

Thẩm Mịch lặng lẽ giương mắt thoáng nhìn, Triệu Hủ vẫn như trước không nhúc nhích, hình như cũng không có dự định mở miệng.

Hiên Viên Hối nhìn nóng ruột, cười bồi nói: “Mẫu thân, ngươi cùng Vương phi chỉ gặp qua một lần, cũng đã có sáu năm không thấy? Bây giờ còn có thể nhận ra?”

Thẩm Mịch yên lặng hồi tưởng phu nhân của mình lúc mới vừa vào cửa cũng gặp khó khăn vơi mẹ già, nhìn Hiên Viên Hối nhiều hơn mấy phần đồng cảm.

“Chi lan ngọc thụ, phong lưu cao thượng, thiên hạ cũng khó có mấy người, sao lại không nhận ra?” Độc Cô thái phi đi tới trước mặt Triệu Hủ, cười nói: “Lần này ngươi cứu ta ra khỏi kinh phí nhiều tâm tư, mẫu phi còn chưa cảm ơn ngươi.”

Lời còn chưa dứt, Hiên Viên Hối dường như thở phào một hơi: “Hắn cùng ta gọi ngài một tiếng mẫu thân, nhi tử vì mẫu thân tận hiếu, tự nhiên là phải làm, có gì mà tạ ơn.”

Triệu Hủ cung kính nói: “Đây là Vương gia trù tính, Hủ không dám tham công.”

Độc Cô thái phi cười cười: “Triệu Hủ vừa là thê tử kết tóc của ngươi, vừa là nòng cốt của triều đình, trời giá rét ngày đông, ngươi đành để hắn quỳ như vậy? Còn không nhanh dìu hắn lên?”

Hiên Viên Hối có chút đoán không ra chủ ý của bà, không thể làm gì khác hơn là theo lời đi tới bên người Triệu Hủ, vừa định dìu Triệu Hủ, Triệu Hủ đã tự mình đứng lên, quét mắt nhìn quần thần phía sau.

Hiên Viên Hối hiểu ý: “Đông khanh xin đứng lên, Thẩm trưởng sử, ngươi thay bản vương cùng Thái phi, Vương phi mời tiệc chư vị.”

Độc Cô thái phi cười cười, đưa tay trái cho Triệu Hủ.

Triệu Hủ dừng một chút, cách xiêm y giả tạo đỡ lấy Thái phi, thấp giọng nói: “Thái phi cẩn thận dưới chân.”

Hiên Viên Hối lập tức đỡ bên phải Thái phi, nở nụ cười tươi sáng: “Một đường mệt nhọc, mẫu thân trước nghỉ ngơi mấy ngày, sau ta đưa mẫu thân đi dạo thành Túc Châu.”

Nhóm Thẩm Mịch nhìn toàn gia kia dần đi xa, có chút không tìm được manh mối.

Lạnh mặt làm khó dễ trong suy đoán đều chưa từng xuất hiện, Triệu Khôi vừa yên tâm, vừa mơ hồ bất an, lặng lẽ tới phía sau Thẩm Mịch: “Thẩm đại nhân…”

Thẩm Mịch quay đầu lại nhìn hắn, Triệu Khôi lòng biết không nên hỏi, nhưng vẫn không thể không hỏi: “Nhạc phụ đại nhân, ngươi giúp ta xem một chút, Độc Cô thái phi đến cùng đối với đường huynh có hài lòng hay không?”

Hắn lắp bắp, Thẩm Mịch ngược lại là nhìn ra tâm tư, lắc đầu nói: “Ngươi, đừng cố nghĩ sự tình bên trong, thôi, chỉ nói cho ngươi một câu, mẹ chồng nhìn con dâu, càng nhìn càng sốt ruột, cha mẹ vợ xem con rể, càng xem càng vừa mắt.”

Triệu Khôi yên lòng: “Nói cách khác, Thái phi không dự định làm khó dễ đường huynh?”

Thẩm Mịch than thở: “Nếu muốn làm khó dễ, ngược lại cũng dễ làm.”

Sợ là sợ giống như ngày hôm nay, đã cho đủ mặt mũi, chiếm hết lẽ trời tình người, giả sử thật muốn làm khó dễ, có chỗ nào để soi mói?

Hắn vì Triệu Hủ mà thấy không đáng giá.

_________________________________

Tác giả có lời muốn nói: Thái phi cùng Triệu Hủ sau đó cũng là một lời khó nói hết

Bình luận

Truyện đang đọc