ĐỢI NĂM NÀO

Trong lúc nhất thời Triệu Hủ không có gì để nói, lặng lẽ đứng nhìn cửa thành chốc lát, rồi mới chậm rãi: “Ta có một kế, Vương gia có nguyện ý nghe thử?”

Ấm áp mạnh mẽ từ tay hắn truyền đến không ngừng, tinh thần Hiên Viên Hối ổn định: “Nguyện nghe kĩ.”

Triệu Hủ cười cười: “Kỳ thực cũng là không có biện pháp gì cả, việc thứ nhất, Vương gia trước cứ sai người dựng trại đóng quân, để cho các tướng sĩ nhóm lửa nướng thịt, hát vang uống tràn; thứ hai, nếu có bách tính ra khỏi thành hỏi chuyện, Vương gia cứ để mọi người nói cho họ biết, đồng thời phái ra thám tử lưu truyền ầm ĩ việc này ở trong thành; thứ ba, trực tiếp trình tấu sớ lên kết tội quan lại trên dưới của Túc Châu, tung hê việc này, huyên náo càng lớn càng tốt.”

“Mua danh chuộc tiếng quá mức, quả nhiên có phong độ của thế gia.” Hiên Viên Hối nhíu mày: “Chỉ là, ta vẫn luôn ở thế yếu, nếu làm như vậy ta làm sao có thể lập uy trong mắt tướng sĩ cùng dân chúng?”

Triệu Hủ than thở: “Thứ cho ta nói thẳng, Vương gia cách ngày lập uy còn xa nhiều lắm, bây giờ có thể đặt chân vào đã là không tệ rồi, còn nói gì tới lập uy?”

Hiên Viên Hối không do dự nữa, quay đầu phân phó: “Truyền mệnh lệnh của ta, đóng trại ngay tại chỗ. Thủ Ninh, đem đồ nhắm rượu ra mang phân cho các tướng sĩ, đoạn đường này khổ cực, dù sao cũng rảnh rỗi, hôm nay để cho bọn họ thoải mái chè chén!”

Dứt lời, y nắn nắn tay Triệu Hủ: “Vương phi, xuống ngựa thôi?”

Triệu Hủ sững sờ, lúc này mới phát hiện mình bị người đùa giỡn, không khỏi nở nụ cười: “Có câu ‘mặt trẻ nhỏ, trời tháng sáu’, quả nhiên đúng thật.”

(Mặt trẻ nhỏ, trời tháng sáu ý nói thất thường như thời tiết tháng sáu, vừa khóc xong đã cười)

Hiên Viên Hối vung tay một cái, nhẹ nhàng nhảy xuống ngựa: “Vương phi, muốn bản vương ôm ngươi xuống không?”

Triệu Hủ lập tức ngồi ngay ngắn, chậm rãi nói: “Làm phiền Vương gia.”

Không ngờ tới hắn mặt dày như vậy, Hiên Viên Hối không thể làm gì khác hơn là dang hai tay ra: “Mỹ nhân trong ngực, nói gì làm phiền?”

Triệu Hủ cười ha ha, vịn vai y xuống ngựa: “Đến, hôm nay chúng ta nhất định phải say mới thôi!”

Hiên Viên Hối nhận mệnh mà đỡ lấy hắn: “Sau đó nửa tháng sẽ nằm trên giường không làm gì?”

“Đến lúc đó, cửa thành tất nhiên sẽ mở.” Triệu Hủ thề son sắt.

Hiên Viên Hối không nhịn được bật cười, ôm lấy hắn đi nhanh về phía trước.

Vốn đã phải đi đường dài cùng chạy gấp rút lại còn bị chặn ở ngoài cửa, các tướng sĩ đều có chút căm giận bất bình, đối với tiền đồ và Túc vương có cảm giác bất an sâu sắc. Nhưng chính chủ có thể khí định thần nhàn, thậm chí Hiên Viên Hối còn lần lượt kính rượu từng người, cảm tạ chư vị tướng sĩ đoạn thời gian này đi theo hỗ trợ thật có tình nghĩa, vì vậy mọi người đành kiềm chế lại các loại oán hận, thoả thích ăn tiệc.

Ban đêm, Hiên Viên Hối cùng Triệu Hủ hiếm thấy nằm nghỉ ở trong doanh trướng.

Mấy ngày liền mệt nhọc, cho dù không có giường, Triệu Hủ vẫn sảng khoái ngủ say.

Canh hai giờ trôi qua, Triệu Hủ bị gió mát đánh thức.

Ngoài trướng một màu u ám, chỉ có quân lính gác đêm cùng lửa trại chợt sáng chợt tắt.

“Mới vừa tỉnh, vẫn luôn không ngủ sao?” Triệu Hủ thấp giọng nói.

Hiên Viên Hối nguyên bản đưa lưng về phía hắn, nghe hắn lên tiếng liền xoay người lại: “Ta một tiếng hắng giọng cũng không có, ngươi làm sao biết?”

Trong bóng đêm, nhìn không rõ đường viền khuôn mặt của y, nhưng Triệu Hủ vẫn như cũ cảm thấy được cặp mắt lam kia đang sâu kín trợn lên nhìn mình, không khỏi nở nụ cười: “Lần sau giả bộ ngủ, ghi nhớ kỹ, hơi thở lúc ngủ so với lúc thức thấp hơn một chút, lại vững vàng hơn. Nào có ai nín giận nằm ngủ?”

Hiên Viên Hối lại gần: “Không có việc gì, ta cứ cách vài ngày thì sẽ có một ngày khó ngủ, không cần lo ngại.”

Triệu Hủ kéo y lại bắt mạch, một lát sau buông ra: “Còn nhỏ tuổi, vậy mà tâm tư rất nặng.”

“Triệu gia các ngươi quả thực người người đều là lang trung. ” Hiên Viên Hối lầm bầm. “Túc Châu lạnh lẽo, thế nhân đúng là không nói sai, không biết làm sao càng ngủ càng lạnh.”

Triệu Hủ chạm vào đầu ngón tay y, quả nhiên man mát, khẽ cười nói: “Đáng tiếc Vương gia cưới ta đây là một kẻ lỗ mãng thân bảy thước, không được ôm ấp “nhuyễn ngọc ôn hương”, nếu không xác định có thể được một đêm ngủ ngon.”

“Vương phi vừa được người khen là chi lan ngọc thụ, thì chắc chắn ngọc thụ chi nhuyễn, chi lan ôn hương, không bằng bản vương đành ôm tạm vậy?” Hiên Viên Hối lại gần, vui vẻ dựa trên người hắn, giả vờ buông một tiếng thở dài.

Triệu Hủ không khỏi cười nhạo, hoàn toàn ỷ vào việc cao hơn mấy phần ôm người qua, hai người nằm đè trên đống đệm chăn đã bày sẵn.

Hiên Viên Hối cứng đờ, có lẽ từ trên người Triệu Hủ truyền đến cảm giác ấm áp thực sự dụ người, y thẳng thắn tự giận mình mà ôm lấy hắn: “Ta xem như là biết đến cái gì gọi là ‘Lão bà hài tử nhiệt kháng đầu’.” (vợ và trẻ em đều ấm._.)

Hai người trên đường mặc dù vẫn luôn ngủ cùng giường, nhưng ôm nhau ngủ đây là lần đầu, Triệu Hủ cảm thấy quái dị, lại phát hiện Hiên Viên Hối đã ôm hông của hắn ngủ say, thậm chí còn ngáy nhẹ.

Vừa buồn cười vừa thấy đáng ghét, Triệu Hủ trùm chăn cẩn thận, rồi cũng ngủ luôn.

“Nhị vị điện hạ!” Sáng sớm, Thủ Ninh đứng ngoài trướng kêu to.

Triệu Hủ ngủ không sâu, lập tức tỉnh, bên cạnh là Hiên Viên Hối lầm bầm một tiếng, ngược lại vẫn chưa tỉnh.

“Trong cung dạy bảo quy củ như thế nào? Cũng không sợ quấy rầy Vương gia?” Triệu Hủ xốc màn lên, khí thế hùng hổ.

Búi tóc của hắn tán loạn, chỉ khoác kiện trung y, trên mặt còn có chút sáng lên ửng hồng.

Thủ Ninh kiềm chế ý nghĩ kì quái hiện lên không đúng lúc, vội vàng nói: “Quan trông coi thành vừa đến đây hỏi, nô tài bèn đem văn điệp cho hắn nhìn, hắn đã đi bẩm báo, phỏng chừng chẳng mấy chốc sẽ nghênh đón nhị vị điện hạ vào trong thành!”

Triệu Hủ day ấn đường, cười lạnh nói: “Vậy cũng không hẳn, ngươi thử chờ mà xem, chưa tới một canh giờ, bên bọn họ chắc chắn sẽ không có mệnh quan nào ra khỏi thành.”

Đi trở về hai bước, hắn lại nói: “Đúng rồi, đồ ăn sáng của Vương gia sợ là sẽ dùng muộn một chút, ngươi đi chuẩn bị sữa bò đi.”

Trong lều Hiên Viên Hối đã tỉnh dậy, mắt mở to mơ màng.

“Vương gia, ta hầu hạ ngươi mặc y phục?” Triệu Hủ nghiêng người hai tay ôm ngực.

Hiên Viên Hối phục hồi tinh thần, mở hai tay ra, cười đến vô tâm vô phế.

Y trưởng thành có phần khác hẳn với người Hán tuấn mỹ, bây giờ cười đón ánh nắng ban mai, quả thực đẹp như hoa xuân rực rỡ.

Gần như nhận mệnh, Triệu Hủ lấy quần áo của y mặc vào cho y: “Nếu như Vương gia lúc đó không tuyển ta, mà chọn Thôi Tĩnh Hốt hoặc Lô Uyên, bọn họ chưa chắc đã có phong độ tốt như này.”

“Bản vương tuệ nhãn cao siêu, xem tướng mạo là biết ngay Triệu Thập Cửu hiền tuệ có thể quản gia.” Hiên Viên Hối đắc ý dào dạt.

Triệu Hủ hừ lạnh: “Làm thần tử thì chỉ cần làm trâu làm ngựa, thần ở nội quyến còn phải làm nô tỳ, thiên hạ sợ không tìm được Vương phi nào khác số khổ như ta đây.”

Lúc này Thủ Ninh bưng sữa trâu tiến vào, Hiên Viên Hối uống một hơi cạn sạch, buồn bực nói: “Vì sao gần đây luôn phải uống sữa bò? Này có vẻ lạ.”

Triệu Hủ không nói một lời, chỉ so sánh chiều cao hai người.

So với Vương phi của mình hơi thấp hơn nửa cái đầu vẫn là nỗi đau trong lòng Hiên Viên Hối, không khỏi oán hận nói: “Nam nhân Hiên Viên thị mỗi người đều đỉnh thiên lập địa, ta chỉ là trưởng thành chậm một chút.”

Triệu Hủ cười nhẹ, nói: “Thế nên Vương gia phải ăn ngon uống mát ngủ ngon, nếu không làm sao chịu nổi thiên địa này?”

“Vương gia, Túc Châu Tư Mã cầu kiến.”

Hiên Viên Hối trầm mặt xuống: “Há, Thứ Sử ngược lại là trăm công nghìn việc, vẫn là bản vương thực sự không đáng để người tiếp đãi, kể cả bản vương đã khuất tôn hu quý (hạ mình) hắn cũng không chịu nhìn? Hắn không đến quỳ nghênh đón, ngược lại muốn bản vương đi tiếp hắn sao?”

Triệu Hủ liếc mắt nhìn sắc mặt y, nhàn nhạt dặn dò: “Để hắn chờ.”

__________________________________

Sau nhiều ngày máy hỏng cũng có thể coi như quay lại edit tiếp huhuhu.

Bình luận

Truyện đang đọc