ĐỢI NĂM NÀO

Ngón tay hắn lưu luyến trên môi hồi lâu, xúc cảm như được khuếch đại tới vô hạn, triền miên như mưa phùn mùa xuân, khô nóng như gió nhẹ mùa hạ, hỗn loạn tựa lá rụng mùa thu…

Hoặc giả càng giống như là lò lửa trong buồng ngày đông, ôn nhu phục tùng khó mà tin nổi.

Bị động tác ôn tồn này của hắn làm cho sững sờ, ngọc diện của Hiên Viên Hối như bị lửa thiêu, lòng càng hốt hoảng từng cơn.

Triệu Hủ nhìn vòng eo hẹp của y, dùng hết toàn lực mới kiềm chế lại khát vọng đang rục rịch trong lòng, thu tay về, mất tiếng: “Điện hạ nói rất đúng.”

Hiên Viên Hối quên mất mình đã nói cái gì, một phát bắt được tay hắn.

Triệu Hủ mặc cho y cầm lấy, hai mắt hơi nheo lại, lòng không biết đang tính toán gì.

Trời mưa ngày một lớn hơn, như một bức mành buông xuống bên ngoài đình, che ngoài tầm mắt người.

Hiên Viên Hối đột nhiên nhớ tới ngày trước nghe thấy mấy lời hư hỏng bọn binh sĩ trong quân doanh nói, cái gì mà tay của vợ mềm, môi cũng thơm… vừa rồi ngón tay Triệu Hủ đụng phải môi của mình, bây giờ mình giữ tay Triệu Hủ, không thể không nói, cảm giác này khá là mỹ diệu.

Nghĩ vậy, Hiên Viên Hối cũng giơ tay lên chạm môi Triệu Hủ, cảm xúc ấm áp ẩm nhuyễn, tâm không khỏi nghĩ nếu như tay và môi ghé cùng một chỗ, vậy chẳng phải là ôn hương nhuyễn ngọc?

Hiên Viên Hối lập tức dán tới Triệu Hủ đang sững sờ, môi hai người chạm vào nhau.

Thoáng chốc ấy, cả hai gần như chấn động cùng lúc, Triệu Hủ nghe được tiếng nổ vang trong đầu, không thể nghĩ được cái gì, cũng không thể nghĩ nổi nữa.

Hiên Viên Hối lướt qua chốc lát, có lẽ là cảm thấy vô vị, y siết chặt nắm tay, gần như theo bản năng cậy mở hàm răng Triệu Hủ, đưa lưỡi vào thăm dò.

Không nhìn thấy hình, không nghe được tiếng, không ngửi thấy khí, không phẩm ra vị, chỉ có xúc cảm là cực kỳ rõ ràng.

Không biết qua bao lâu, Triệu Hủ chậm rãi đẩy Hiên Viên Hối ra, híp mắt nhìn y, không nói một lời.

Hai má Hiên Viên Hối ửng đỏ, hai mắt hơi ướt, thấy thần sắc của hắn, bỗng cảm thấy như bị một giội thêm chậu nước lạnh giữa đông hàn, tất cả tình ý kiều diễm đều bị dập tắt hết sạch.

Loạn, quá loạn, y đang làm gì?

Triệu Hủ tuy là Vương phi được y cưới hỏi đàng hoàng, nhưng vẫn là nam tử, còn là công thần một đường theo mình vượt mọi chông gai, vì mình bày mưu tính kế. Nhưng bản thân vừa mới làm gì? Lại xem hắn như thê thiếp bình thường mà đùa giỡn như vậy!

Sắc mặt y từ hồng chuyển sang trắng bệch, quả thực không biết đối mặt với Triệu Hủ như thế nào, lại nghe Triệu Hủ nhàn nhạt nói: “Đừng có lần sau.”

Buổi tối hôm đó, Hiên Viên Hối bồi hồi ở cửa phòng một lúc lâu, không biết có nên đi vào hay không.

Triệu Hủ đã sớm nghe thấy tiếng bước chân của y, ban đầu cũng không để ý tới, nhưng cũng không có lòng làm chính sự, không thể làm gì khác hơn là xem truyền kỳ thoại bản giải buồn. Khi hắn nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài càng đi càng xa, vẫn là không nhịn được đặt ‘Tuệ nương truyền kì’ sang một bên, ánh mắt trống rỗng nhìn lên tường, không biết qua bao lâu, hắn mới đột nhiên đứng dậy, trực tiếp đẩy cửa ra.

Ngoài cửa gió thổi nhè nhẹ, trăng sáng hoa rơi.

Triệu Hủ mặt không đổi sắc rũ mắt xuống nhìn, che giấu một tia âm u chợt lóe, đang lúc hắn sẵn sàng quay người trở về phòng, một cái tay chặn cửa phòng lại —— Hiên Viên Hối chỉ mặc trung y không biết từ chỗ nào thò ra, đứng vô cùng đáng thương, trên mặt khó nén sự lúng túng và một chút oan ức.

“Vương phi, ta có thể vào không?”

Triệu Hủ không nói được giờ khắc này mình nên cảm tưởng gì, hắn chỉ nhàn nhạt liếc nhìn y, nhường ra một lối đi.

Hiên Viên Hối như được đại xá xông vào, nằm xuống giường nhỏ đã quen ngủ, quay đầu nhìn hắn, đôi môi đóng mở, muốn nói lại thôi.

Đi tới bên giường, Triệu Hủ cẩn thẩn dém góc chăn cho y: “Điện hạ không ngủ ngon?”

Hiên Viên Hối bắt được tay hắn: “Thập Cửu Lang vẫn còn trách ta?”

“Ta chẳng hề trách Vương gia.” Triệu Hủ nằm xuống bên cạnh y, cảm thấy rõ ràng Hiên Viên Hối thở ra một hơi. “Ta chỉ đang suy nghĩ…”

Hiên Viên Hối ngồi thẳng người, cầm tay hắn đặt vào trong lòng: “Nhân phẩm của ta như thế nào, lẽ nào Vương phi còn không hiểu? Chuyện hôm nay, ta không có nửa tâm ý xem thường trêu chọc, càng không có nửa ý nghĩ đùa bỡn cợt nhả!”

“Đùa bỡn cợt nhả?” Triệu Hủ trên dưới đánh giá y, cười nhạo: “Chỉ bằng ngươi?”

Hiên Viên Hối sững sờ, vốn có chút không phục, lại nghĩ tới chính mình đuối lý trước, đành ủ rũ nói: “Phải, là, là ta không biết tự lượng sức mình, Vương phi ngươi cũng đừng giận…”

Triệu Hủ cười cười, nằm bên cạnh y: “Điện hạ máu nóng, nhất thời rối loạn cũng là khó tránh khỏi, sau này mấy loại như thịt hươu, điện hạ đừng nên ăn nữa, lần này là ta, nếu như lần tới Vương gia cũng hồ đồ đụng Thẩm Mịch như vậy, không biết kết cục sẽ như thế nào.”

Nghĩ tới cảnh tượng đó, Hiên Viên Hối không khỏi rùng mình: “Bản vương mặc dù không phải đăng đồ tử, nhưng cũng thích người biết chưng diện, coi như muốn thâu hương trộm ngọc, cũng phải là mỹ nhân như Vương phi mới có thể bỏ vào miệng…”

Thấy Triệu Hủ cười như không cười, Hiên Viên Hối nhanh chóng cười khan nói: “Vương phi là đại trượng phu, nam nhân vĩ đại, đương nhiên không thể so sánh với mỹ nhân tầm thường.”

Thấy lông mày Triệu Hủ nhướng cao hơn, Hiên Viên Hối tự biết nói lỡ, chê cười nói: “Là ta vô dạng, mất thể thống, phải phạt thế nào, tùy ý Vương phi.”

Yên lặng nhìn y vài lần, Triệu Hủ nhắm hai mắt lại: “Cũng không phải chuyện lớn, ngươi cũng không cần hốt hoảng tự trách như vậy. Muốn thành đại sự, không cần cả ngày xoắn xuýt với mấy việc nhỏ không đáng kể? Việc này chúng ta không nhắc lại, bây giờ chỉ nói hào hùng, không nói phong nguyệt.”

Thấy hắn rộng lượng tha thứ, Hiên Viên Hối mới yên lòng, nhưng chẳng biết vì sao có chút thất vọng mất mát, dường như đã bắt đầu hoài niệm năm xưa không có gì giấu nhau.

Ngày hôm sau, Hiên Viên Hối hồi phủ, Thủ Ninh vẻ mặt quỷ dị dâng một cái khay, dưới lớp lụa che phủ hình như là môt loại văn phòng tứ bảo.

Hiên Viên Hối nhíu mày lật lên, thấy một bút lông mảnh nhỏ, giấy sinh tuyên thượng hạng, còn có mấy quyển Tĩnh Tâm chú, Đại Bi chú, Thanh tĩnh kinh, Đại Minh chú.

“Vương phi dặn.” Thủ Ninh nói: “Đang là đầu mùa thu, thiên can khí táo, Vương gia có chút hư hỏa, thỉnh Vương gia mỗi ngày sauu khi cùng chư vị đại nhân nghị sự xong sao chép một phần kinh thư, cầu phúc cho hoàng đế cùng giang sơn xã tắc.”

Hiên Viên Hối dở khóc dở cười: “Ngươi chuyển lời cho Vương phi, nói tiểu vương đã biết, xin nghe huấn thị của Vương phi.”

Khóe miệng Thủ Ninh hơi co giật, cười trộm cáo lui.

Hiên Viên Hối tiện tay chọn một bản kinh thư lật qua lật lại, cảm thấy những thứ như “phiền não giai khổ”, “bất sinh bất diệt”, “bất cấu bất tịnh”, “bất tăng bất giảm”, “hữu hình vô hình” vô cùng hoang đường, không chỉ tâm không tĩnh, mà còn thêm mấy phần lo lắng.

Cuối cùng y dùng bút lông nhỏ chấm mực, tiện tay viết một câu danh ngôn của một vị vua vong quốc —— tiễn bất đoạn, lý hoàn loạn, biệt hữu nhất phiên tư vị tại tâm đầu*.

(*cắt chẳng đứt, gỡ càng rối, lại cảm thấy một tư vị đặc biệt ở trong lòng- dựa theo bài Tương kiến hoan kì 2)

Viết xong, y ngẩn người, nét chữ viết xuống kia, rõ ràng là bút tích của Triệu Hủ.

______________________________

Tác giả có lời muốn nói: có phải là em yêu anh nên bắt chước anh~ từ nay về sau mỗi từ em viết đều giống anh… 囧 first love first kiss lol.

Bình luận

Truyện đang đọc