Cảnh Cùng năm thứ mười chín, đêm ngày mùng 4 tháng 5, mưa to.
Lương Châu An Tây đô hộ phủ.
Hiên Viên Hoàn đang lật sách xem binh thư, con vật được mệnh danh là Phá Quân tiểu Hổ đang nằm bên chân hắn ngủ gật, hai gã sai vặt ngồi xổm bên cạnh tiểu Hổ, một người chải lông, một người nâng thịt khô để chờ nó tỉnh thì “dùng bữa”.
“Vương gia, 800 dặm cấp báo!”
Hiên Viên Hoàn nhận lấy nhìn qua loa, ống trúc kia chợt rơi xuống đất vang giòn một tiếng.
Lương Châu thành bắc, dinh thự của nguyên Tuyên vương, An Dương Hầu phủ.
Đặng Phiên Vân đang ở trong đình ngắm hoa.
Nơi này so với Trường An thiên về phía bắc một chút, cho nên mẫu đơn vốn nên sớm tàn vẫn có thể nở rộ trong vương phủ nơi biên thùy bão cát, lại có đình đài che chắn, tuy là mưa rào xối xả, hoa vẫn khoe sắc rực rỡ như gấm.
Có hoa khuynh thành, thì cũng có người khuynh thành — Nhu nương mi tán nhãn khai ngồi đoan trang trong vạn hoa trùng trùng, tố thủ nhiên hương.
Đặng Phiên Vân miễn cưỡng khoát tay một cái, Nhu nương từ từ đứng dậy, đến chỗ tỳ nữ đang bưng chậu bạc rửa tay.
“Thiên hạ vô song diễm, nhân gian đệ nhất hương”, danh có xứng với thực hay không?”
Nhu nương liếc hắn, vờ như cười nói: “Có lẽ là phải.”
“Ồ?”
“Đã là Hoa vương, hương diễm chính là nhất định.” Nhu nương ngồi xuống bên cạnh Đặng Phiên Vân, rót thêm rượu vào chén ngọc trong tay hắn: “Nhưng hoa mẫu đơn, được coi là thiên hạ vô song, nhân gian đệ nhất, cũng chỉ vì vẻ đẹp chứ không có gì khác? Thiếp cho là, phải có phong thái quốc sĩ, khí chất ung dung, mới thật sự được xưng là vô song.”
Đặng Phiên Vân cười nói: “Nhu nương nói rất hợp ý ta, hay cho một đóa giải ngữ hoa.”
Có một gã sai vặt bước nhanh về phía bọn họ, đưa lên công văn khẩn, xong vội lui sang một bên.
Đặng Phiên Vân tiếp nhận công văn kia, lộ ra một vệt cười mỉm cực nhạt nhẽo, ôm Nhu nương vào lòng, chỉ chỉ trán nàng: “Lại còn là phúc tinh!”
Nhu nương dùng khóe mắt nhìn lướt qua một góc công văn, sắc mặt thoáng chốc trắng như tuyết, thấy Đặng Phiên Vân hết mức mừng rỡ, bèn tựa đầu vào vạt áo Đặng Phiên Vân, cố nén run rẩy.
Bên ngoài Túc Châu xa ngàn dặm, Hiên Viên Hối đang luyện binh, Triệu Hủ lưu ở trong phủ kiểm tra sổ sách.
“Bạch Chỉ làm không tệ.” Lật mấy quyển sổ xong, hắn nhàn nhạt gật đầu, để đám sổ ghi chép đồ cổ châu báu, tửu quán hiệu cầm qua một bên: “Bây giờ ta muốn biết thêm việc buôn vải với buôn gạo, sao còn chưa có tin tức?”
Bạch Tô khổ sở nói: ” Đối với gạo, muối, lương thực, dầu bây giờ triều đình đều khống chế cực nghiêm…”
Triệu Hủ day day ấn đường: “Không sai, Bạch Chỉ cũng không dễ dàng gì, là ta quá nôn nóng.”
“Đúng rồi, xem sắc trời, rõ ràng hai ngày nữa sẽ mưa to, ngươi phái người lần lượt đi tới quý phủ của mấy vị đại nhân truyền lời, đặc biệt là chuyển cáo đến nhóm ty nông điền chính, nếu như việc thu lương thực xảy ra sự cố gì, bảo cho bọn họ đưa đầu tới gặp!” Triệu Hủ khí vẫn không suyễn: “Còn có đồn điền ở Nhã Lỗ Khắc bên kia, cũng cho người lưu ý. Còn nữa, ngươi nhớ trình lên công báo Trường An cùng các châu khác.”
Bạch Tô lĩnh mệnh, vừa mới chuẩn bị lui ra, lại nghe Triệu Hủ hỏi: “Vương gia hôm nay đang làm gì?”
“A?”Bạch Tô ngẩn người, vì Triệu Hủ rất ít khi trực tiếp mở miệng hỏi hành tung của Hiên Viên Hối: “Vương gia sáng sớm tại Khuynh Cái đường gặp mấy vị đại nhân, xong lập tức đi luyện binh, hôm nay vừa vặn có mấy tướng quân người Hồ bên Nhã Lỗ Khắc muốn gặp Vương gia, Vương gia cùng bọn họ trò chuyện hợp ý, lúc dùng cơm trưa uống nhiều, bây giờ e là đang chợp mắt.”
Triệu Hủ gật đầu: “Ở Nùng Lý lâu?”
Không đợi Bạch Tô trả lời, hắn đã đứng dậy, đi thẳng về hậu viện.
Đẩy cửa phòng ra, quả thấy Hiên Viên Hối đang nằm ngửa trên giường, xiêm y thoát sạch, chỉ còn lại áo gấm mỏng che trên bụng, lộ ra nửa đoạn eo gầy gò.
Cổ họng Triệu Hủ căng thẳng, nhanh chóng dời tầm mắt, bước nhanh qua chỉnh trang áo gấm, che toàn bộ người y lại.
Hiên Viên Hối cong môi nở nụ cười, nghiêng người ôm hắn vai, kéo hắn cùng lên giường.
“Tỉnh lúc nào?” Triệu Hủ hơi nghiêng người ra phía sau, nhưng tránh thoát không có kết quả, không thể làm gì khác hơn là nhận mệnh để y ôm.
Hiên Viên Hối người như bùn nhão nằm úp sấp trên người hắn: “Vừa nghe thấy tiếng chân của ngươi là ta tỉnh rồi.”
“Vậy còn giả bộ ngủ?” Triệu Hủ lấy tay bẹo má y, lại không nhịn được khẽ vuốt, chỉ cảm thấy đầu ngón tay nóng bỏng.
Bên hiên ngoài cửa sổ mưa to như thác nước, sấm nổ vang, một tia chớp như con rắn dài xẹt qua trong mây đen cuồn cuộn, quỷ mị khủng bố khó tả.
Người Triệu Hủ khô nóng nhịp tim càng gấp gáp, nơi khoang ngực bên phía Hiên Viên Hối đối diện dán vào hắn cũng vang vọng bất phân cao thấp.
Trong mưa to gió lớn, hai người đều một hồi trầm mặc, trầm mặc đến mức có mấy phần kiều diễm.
“Vương gia vì sao nôn nóng bất an?” Triệu Hủ mở miệng trước đánh vỡ trầm mặc này.
Hiên Viên Hối nhíu mày: “Chẳng biết vì sao, cả ngày hôm nay, cứ cảm thấy tâm hoảng ý loạn, cho dù là uống rượu say, vẫn cảm giác được từng cơn ớn lạnh, giống như sắp có chuyện gì muốn phát sinh.”
Triệu Hủ thầm rùng mình, mấy chuyện cảm ứng trời báo này, người đương thời cực kì tín phục, trong lúc nhất thời cũng có mấy phần hoảng sợ.
Hiên Viên Hối vội đứng lên, đi đến bên bát bảo cách. (Bát bảo cách là cái giá để đồ nhiều ngăn nhiều ô)
Trong lòng nhẹ hơn, cũng lạnh lẽo hơn, Triệu Hủ chợt thấy có mấy phần thất lạc.
Hiên Viên Hối lấy một chuỗi hạt trong hộp tím làm bằng gỗ hồng ra, đây là chuỗi phật châu hoàng đế ban cho, cung cung kính kính vòng ba vòng đeo vào tay.
Thấy Triệu Hủ không đổi sắc nhìn mình, Hiên Viên Hối nhân tiện nói: “Phụ hoàng chính là Chân long thiên tử, cũng chỉ đành cầu long khí của lão nhân gia bảo hộ.”
Hiên Viên Hối quay lại, ngồi đoan đoan chính chính bên cạnh Triệu Hủ, bắt đầu niệm thanh tĩnh kinh lúc trước Triệu Hủ đã dạy y.
“Quan không diệc không, không vô sở không; sở không ký vô, vô vô diệc vô; vô vô ký vô, trạm nhiên thường tịch; tịch vô sở tịch, dục khởi năng sinh……”
Đúng lúc này, dây thừng buộc chặt trong nháy mắt đứt đoạn, 108 viên tràng hạt tán lạc khắp mặt đất.
Hiên Viên Hối đột nhiên biến sắc, còn chưa kịp đứng đậy, đã nghe tiếng vó ngựa từ xa.
Vương phủ nghiêm lệnh, ngoại trừ hai người bọn hắn, không người nào có thể phóng ngựa vào vương phủ.
Chỉ có hai ngoại lệ — là quân tình cực khẩn cấp hoặc đại sự trời long đất lở.
Trong tiếng sấm và tiếng mưa rơi, tiếng vó ngựa vang lên lại quá rõ ràng, từng trận từng trận mà truyền tới tai người.
Một tia kinh lôi lóe qua, điện quang chiếu lên khuôn mặt Hiên Viên Hối trắng bệch, Triệu Hủ rùng mình, dứt khoát khom người xuống, nhặt lên từng viên phật châu.
Tiếng vó ngựa tiến gần, Triệu Hủ đã lượm được hơn năm mươi viên, bỏ vào trong hộp, lại tiếp tục khom người nhặt.
Thời điểm ngựa dừng dưới Nùng Lý lâu, Triệu Hủ vừa vặn nhặt được 106 viên, híp mắt đi tìm nốt viên thương hải di châu kia, giống như làm vậy là có thể trốn tránh được chuyện gì, nhưng có một số việc luôn không thể trốn được.
Hiên Viên Hối nhìn Triệu Hủ lượm thêm lại lượm thêm được một viên đặt vào hộp, chẳng biết vì sao, chỉ cảm thấy huyết dịch quanh thân như đã đóng băng, cổ họng từng cơn lạnh lẽo, giống như có người đang chặn cổ họng của y, làm cho y không thoát thân được.
“Mạt tướng có chuyện quan trọng bẩm báo!”
Hiên Viên Hối nói không ra lời, Triệu Hủ từ từ đứng dậy: “Tới.”
Lính liên lạc kia đi vội lên lầu, đưa lên một hộp mật.
Thấy Hiên Viên Hối không nói một lời, ánh mắt chỉ nhìn chằm chặp mật hộp kia, Triệu Hủ than nhẹ một tiếng nhận lấy.
Hiên Viên Hối lẳng lặng nhìn Triệu Hủ nhắm mắt, chậm rãi quỳ trước mặt mình.
“Điện hạ nén bi thương!”