ĐỢI NĂM NÀO

Trong lúc Triệu Hủ đang mài đao soàn soạt chuẩn bị phản kích Đặng thái hậu, Hiên Viên Hối thu được mật thư từ dân tộc Hồi Hột, toàn thân hưng phấn khó tự kiềm chế.

Nguyên nhân không phải gì khác, quốc sư dân tộc Hồi Hột ngày trước gặp tại Nhã Lỗ Khắc muốn cải trang đến Túc Châu luận đạo với Vương phi.

Triệu Hủ bị làm cho ngơ ngác không tìm được manh mối: “Ta cùng với hắn vốn không giao tình, càng không phải là thiền sư đắc đạo, coi như hắn giá lâm Túc Châu, cũng là tới tìm Vương gia mới phải, vì sao lại hỏi một mình ta?”

Dĩnh Xuyên Triệu thị là thế gia, Triệu thị con cháu đừng nói luận thiền, chính là người thích nói chuyện phiếm về huyền học trong Sĩ tộc nghe đến cũng cười khẩy, người quốc sư này muốn tới tìm Triệu Hủ luận đạo, không khác nào nước đổ đầu vịt, đàn gảy tai trâu.

“Người này sâu không lường được, ta cảm thấy nói không chừng có lẽ thật có mấy phần thần tính.” Hiên Viên Hối hiển nhiên tôn sùng hoàn toàn: “Trước ta cùng với ông bắt chuyện một canh giờ, quần áo trên người đều thấm ướt mồ hôi lạnh, có thể thấy người này lợi hại.”

“Có thể thấy được điện hạ vô năng.” Triệu Hủ chế nhạo: “Ta cần phải đọc mấy quyển kinh thư, mới tạm thời được ôm dưới chân phật?”

Hiên Viên Hối dầy mặt nói: “Vậy cũng không cần, ta thấy người quốc sư này tám phần mười là thay cữu cữu ta tới xem vợ của cháu ngoại một chút.”

Nhiều năm như vậy, Triệu Hủ cũng quen việc y lấy chuyện gả cưới của hai người làm chuyện cười, cũng không tức: “Hắn nếu đến thăm dò hư thực của chúng ta, vậy thì phải tiếp tới cùng, có thể lần này hắn còn muốn đi qua Nhã Lỗ Khắc?”

Hiên Viên Hối gật đầu: “Ta đã bảo Toan Nghê cùng Tôn Hống tiếp ứng ở Nhã Lỗ Khắc, đưa quốc sư nhìn quanh Nhã Lỗ Khắc.”

“Việc ở Nhã Lỗ Khắc, toàn bộ hành trình đều có hắn nhúng tay, tự nhiên không có gì có thể che giấu, nhưng đến Túc Châu, Vương gia định chuẩn bị cho hắn xem bao nhiêu?”

Hiên Viên Hối suy tư: “Trừ Chỉ Cức cùng Âu Huyền, tựa hồ cũng không có gì để giấu. Đúng rồi, tiếp khách thêm vào Triệu Khôi.”

Triệu Hủ khá là kinh ngạc: “Vì sao?”

Hiên Viên Hối ngượng ngùng nói: “Việc này lúc trước ta quên mất nói với ngươi, hắn từng muốn gả biểu muội cho ta, ta nói với hắn nói ta và ngươi tình sâu như biển, tuyệt không nghĩ tới cưới người khác.”

Vì vậy để “ngoại thích” Triệu Khôi tiếp đón, biểu lộ phu phu Túc vương cầm sắt hòa minh.

Triệu Hủ nhìn y không nói nên lời: “Cho nên sau các ngươi mới nói đến việc kết giao tôn thất nữ?”

Hiên Viên Hối than thở: “Phải, ngươi vừa nói như thế ta ngược lại nhớ tới Nhu Nghi tỷ tỷ, cũng không biết hiện tại tỷ tỷ như thế nào, đệ đệ của nàng tìm được chưa?”

Mặc dù y tàn nhẫn với người khác, nhưng đối với người mình, là hết sức nhẹ dạ.

Cho nên chuyện Nhu Nghi quận chúa với Đặng Phiên Vân, Triệu Hủ chậm chạp không dám nói cho y biết —— Đặng Phiên Vân một đời anh hùng, lại ngoan ngoãn dưới tay Nhu Nghi quận chúa, thậm chí ngừng qua lại với thê tử từ Hách Liên thị, khiến nàng tìm Nhu Nghi quận chúa gây chuyện, làm hại Nhu Nghi quận chúa sẩy thai.

Nhu Nghi quận chúa ngày sau không thể làm mẹ nữa, coi như bản thân nàng ngoại trừ báo thù rửa hận cũng không còn bao nhiêu ý chí sống, Triệu Hủ vẫn cứ vì nàng cảm thấy đáng tiếc.

Chính hắn cũng chấp nhận đời này cũng chú định không làm được phụ thân, không thể nắm giữ huyết thống kéo dài.

“Quận chúa anh thư, tất nhiên là thành thạo điêu luyện, còn tiểu Thế tử, lúc trước phái người đi tay trắng trở về, nên ta đã để Nam thống lĩnh Hoàng Kế đi tìm, tháng trước mới có chút manh mối, vẫn đang chờ tin tức.”

Hiên Viên Hối liếc hắn, cười khổ: “Nhu Nghi tỷ tỷ không quá ổn đúng không? Ngươi không cần giấu ta.”

Triệu Hủ lặng lẽ không nói, lại nghe Hiên Viên Hối tiếp tục: “Cũng đành, ta có lỗi với nàng, ngày sau trả gấp bội cho Lang Gia vương phủ, trả cho đệ đệ nàng.”

Hai người thỏa thuận, để nhân thủ lo liệu, Toan Nghê qua ba ngày trở lại nhắn tin tức, nói là quốc sư muốn ở lại Nhã Lỗ Khắc mấy ngày, phải tháng mười một mới tới Túc Châu.

Tháng mười một tây bắc từ lâu đã chuyển đông giá rét, Triệu Hủ nhanh chóng sai người chuẩn bị quần áo mùa đông và than sưởi, sau khi tất cả đều được chuẩn bị sẵn sàng,  khách quý mới khoan thai mà đến.

Lần này khách cải trang tới chơi, nên phu phu Túc vương không ở cửa thành nghênh tiếp, mà mượn lí do muốn ra ngoại thành dâng hương đứng chờ đợi trong đình cách mười dặm.

Hiên Viên Hối vén màn xe: “Làm sao còn chưa tới, đợi lâu lo lắng.”

Triệu Hủ khá là kỳ quái liếc y: “Điện hạ cùng quốc sư kia ngược lại là hợp ý vô cùng, mới chỉ gặp qua một lần, làm sao đã tâm tâm niệm niệm như vậy?”

Hiên Viên Hối nở nụ cười: “Việc này cũng kỳ quái, lần trước cùng hắn chạm mặt, rõ ràng hắn đối với ta khá là lạnh nhạt, nhưng ta luôn cảm thấy hắn không có ác ý, huống hồ sau đó hắn xác thực nói là làm, vì ta giắt mối bắc cầu, nên mới có Nhã Lỗ Khắc hôm nay, mới có Túc Châu hôm nay. Huống chi, ta lớn như vậy chưa từng gặp cữu cữu, chắc là vì tình cảm thôi.”

Triệu Hủ biết y đại khái nhớ tới vong mẫu, cầm tay y, nói sang chuyện khác: “Chỉ là ta có nghe nói quốc sư dân tộc Hồi Hột hơn nửa đều có chút thần thông, e sợ vị hôm nay cũng biết một ít bí thuật.”

“Ồ? Có khả năng cầu mưa?” Hiên Viên Hối hứng thú: “Nếu thật sự là như thế, ta cũng muốn bái hắn làm thầy, chỗ nào bị hạn, ta sẽ tới nơi đó cầu mưa.”

“Vương gia tâm chứa vạn dân, thật là phúc của thiên hạ.” Triệu Hủ khô khốc nói.

Hiên Viên Hối cười tươi sáng: “Dĩ nhiên, ta làm người…”

Đột nhiên y dừng lại, ngưng thần lắng nghe, cười to nói: “Đã tới.”

Dứt lời, y nhảy thẳng xuống xe không đợi gã sai vặt đi lấy ghế, cũng kéo tay Triệu Hủ đỡ hắn xuống.

Triệu Hủ bị y túm nghiêng ngả, không khỏi lườm một cái, lại thấy Hiên Viên Hối tiến tới, khá là lấy lòng mà để ý đến xiêm y của hắn, nở nụ cười vô lại với hắn.

Triệu Hủ lắc đầu, rồi cúi đầu, không biết là cười hay là than thở.

Từ khi sáng tỏ tâm ý của chính mình tới nay, hắn vốn định hai người sẽ dần chậm rãi phai nhạt, nhưng cũng không cản Hiên Viên Hối từng bước ép sát, ngày càng dính người, một hai lần làm ra cử chỉ khác thường. Hắn biết nếu cứ mặc như vậy, e sợ hỏng đại cục, nhưng mỗi khi hắn lạnh mắt trừng hoặc muốn không để ý tới Hiên Viên Hối, y luôn hành động bất ngờ, khiến cho hắn không thể chống đỡ được.

Cho nên đến hôm nay, người khác cảm thấy Hiên Viên Hối cực kỳ sợ vợ, hắn nói gì y nghe nấy, nhưng chỉ có hắn tự mình biết, là hắn liên tục bại lui, không có sức nào đánh trả.

Xa xa, đã nhìn thấy mấy chục kỵ quyển gào thét cùng cuồng phong cát đá chạy tới.

Tái bắc gió lớn lạnh lẽo, Hiên Viên Hối theo bản năng tiến lên một bước, chắn gió cho Triệu Hủ.

Triệu Hủ tinh thông dược lý, tự nhiên biết y từ nhỏ sợ lạnh, bèn đứng sát bên cạnh y, nắm chặt tay y dưới ống tay áo.

Quốc sư ngồi trên lưng ngựa chỉ thấy trong gió bắc phần phật, phu phu Túc vương thân hình gắn bó, quả thực chặt chẽ không thể tách rời, bèn nói với Triệu Khôi bên cạnh: “Vương gia Vương phi quả thật phu thê tình thâm.”

Lúc trước Thẩm Mịch đã kể với Triệu Khôi, nói hai vị kia chỉ là gặp dịp thì chơi, nhưng mấy ngày nay nhìn kĩ, Triệu Khôi trong lòng cũng có chút lo sợ nghi hoặc, vừa định phụ họa, lại bị quốc sư tung một câu nghe phát sợ.

“Ta thấy, nhân duyên hai người quả nhiên là thiên định.”

Bình luận

Truyện đang đọc