ĐỢI NĂM NÀO

“Quốc sư ngay từ đầu đã mọi cách thăm dò, bây giờ xem ra, quốc sư thăm dò căn bản không phải Vương gia nhà ta, mà là ta, đúng không?” Triệu Hủ thu hồi tất cả vẻ ôn nhuận nhã nhặn dùng cho đối ngoại, cả người lạnh lẽo như băng tuyết Thiên Sơn, cao ngạo như tùng bách dưới ánh trăng.

Quốc sư vẫn ngồi ngay ngắn tựa như ngồi trên mây, dáng vẻ coi rẻ chúng sinh: “Không sai.”

Triệu Hủ chầm chậm gật gật đầu: “Từ lúc vừa mới bắt đầu, thậm chí từ mấy năm trước ngươi đã quyết định chủ ý, ngươi chân tâm giúp đỡ, ta cảm ơn. Chỉ là ta cùng với Vương gia cùng lắm là theo nhu cầu mỗi bên, gặp dịp thì chơi, ngươi dùng danh Khả Hãn, gây khó khăn đủ đường cho dòng dõi, nhìn như là ra oai với ta, nhưng kì thực không có chút ý nghĩa nào.”

“Lừa mình dối người.” Quốc sư như đã nhìn thấu tất cả: “Nếu như Hiên Viên thị đã có hoàng tự chính thống phù hợp, Hiên Viên Hối cũng không cần phải đi kéo dài huyết thống, khai chi tán diệp, liệu lúc đó ngươi còn giống như bây giờ thỏa mãn với ‘Chân quân thần, giả phu thê’, không có nản lòng?”

Ông một lời nói toạc ra việc khiến Triệu Hủ khổ não gần một năm qua, Triệu Hủ khó tránh khỏi nổi lửa trong lòng, nhưng dù sao hắn cũng đã từng trải tốn nhiều công dưỡng khí, chỉ lạnh lùng nói: “Không nghĩ tới quốc sư là người bên ngoài, lại cũng am thục chuyện trăng hoa như vậy, Hủ thực sự bội phục. Nhưng vẫn nói lời kia, ngay cả Khả Hãn dân tộc Hồi Hột ở đây, chỉ sợ hắn cũng không gì tư cách hoa tay múa chân với việc nhà của cháu ngoại đi? Quốc sư là muốn như thế nào, dựa vào vị thế dân tộc Hồi Hột, cưỡng bức Vương gia nạp thiếp sinh con?”

“Bây giờ Thiên Khải triều đã không còn như năm đó, coi như dân tộc Hồi Hột không xưng thần nữa, tân đế cũng không thể làm gì dân tộc Hồi Hột, dân tộc Hồi Hột cũng chỉ cần lo thân mình. Ngươi cũng biết vì sao ta muốn giúp Vương gia?”

Triệu Hủ nhíu mày, hắn từ trước biết được quốc sư ở dân tộc Hồi Hột quyền cao chức trọng, nhưng không nghĩ tới đến mức độ này: “Nếu như nói là tình cốt nhục, đừng nói ta, chính là quốc sư cũng không tin? Hai nước tương giao, tất nhiên là vì chữ lợi trước tiên.”

“Đặng đảng cũng sắp đắc khởi.” Quốc sư đứng dậy, đẩy cửa sổ nhã gian, chỉ vào ngoài trời  đầy sao: “Vương phi là tài tử trường thái học, tự nhiên thông thiên văn địa lý, Vương phi cũng biết ‘Ngũ duy tụ phòng’?”

Triệu Hủ gật đầu: “Tây chu đại thương, chiêu lý tứ hải chi tượng.”

“Không sai, ta nhàn rỗi đêm vui xem sao trời, mà Đoan Dương hai mươi mốt năm trước, vừa vặn có thần quang phổ chiếu, thiên địa giai minh…”

Cảnh Cùng năm đầu ngày mùng 5 tháng 5, chính là sinh nhật Hiên Viên Hối, Triệu Hủ trong lòng có tính toán, ngưng thần lắng nghe.

“Về sau, trước một đêm Vương gia đến thăm Nhã Lỗ Khắc, ta thấy Tử Vi chuyển về tây, Câu Trần bạn vu kỳ trắc, mà ngày đó, hướng tiên đế từ lâu đã suy nhược không chịu nổi, Tử Vi đế tinh này chỉ ai, còn không hiện rõ? Dệt hoa trên gấm thì dễ, đưa than sưởi ấm ngày tuyết rơi mới khó, lời ấy không giả, nhưng người Hán các ngươi xưa nay tôn sùng “Tích thủy chi ân, đương dũng tuyền tương báo”*, trong thời hàn vi vươn tay cứu viện, cuối cùng được tặng về thêm lòng cảm kích, thời thái bình thịnh thế sao có thể so cùng?”

(*câu này nghĩa gần giống “Một miếng khi đói bằng một gói khi no” của mình, dịch nghĩa thì là: nhận ân nhỏ như giọt nước,hoàn trả ân bằng cả suối nước)

Triệu Hủ cười cười: “Quốc sư ngược lại là không hẹn mà gặp với ý ta năm đó.”

Quốc sư nhìn Triệu Hủ: “Nếu như có một ngày, lợi ích của Vương gia phản lại lợi ích của Sĩ tộc, thậm chí đến nông nỗi không chết không thôi, Vương phi sẽ lựa chọn thế nào?”

Triệu Hủ lúc này đã hoàn toàn hiểu, người dân tộc Hồi Hột để ý không phải là vạch trần việc giữa hắn và Hiên Viên Hối, mà là Triệu Hủ hắn liệu có trở thành chướng ngại vật trên con đường thành long của Hiên Viên Hối, liệu thứ bọn họ tập trung lúc trước có trôi sạch theo nước chảy.

Hơi suy nghĩ, Triệu Hủ nhàn nhạt nói: “Ta cùng với Vương gia là một thể, nếu ngươi không yên lòng, ta cũng có thể dùng danh Triệu thị hoặc cá nhân ta, cùng các ngươi kết minh.”

Quốc sư không nói một lời nhìn hắn, Triệu Hủ chậm rãi tiếp: “Như vậy vững chắc hơn không phải sao? Nếu không, ta đem bảo sách Túc vương phi do tiên đế sắc phong giao cho ngươi, đáp ứng ngươi một chuyện, đợi ta thực hiện xong, ngươi lại đem bảo sách trả về, thế nào?”

Quốc sư gật đầu: “Rất tốt, nếu Vương phi hào khí như thế, ta cũng không làm bộ làm tịch nữa. Trước Khả Hãn từng cùng ta trường đàm, Vương gia tuy là cháu ngoại ruột của hắn, nhưng hắn vẫn nghi ngờ việc Túc vương phủ có thể tranh giành thiên hạ hay không, nên nhờ ta thay hắn đến đây, nếu như Vương gia thật sự là người mang mệnh trời, dân tộc Hồi Hột ta hướng trời xưng thần, sẽ tận hết sức lực giúp đỡ chân mệnh thiên tử. Nếu như ngày sau binh qua tái khởi, Thiết kỵ dân tộc Hồi Hột xác định sẽ không đứng bàng quan.”

Dứt lời, quốc sư cũng lấy ra ấn tín đầu sói từ trong tay áo, giao cho Triệu Hủ: “Vật này thỉnh Vương phi bảo quản thay, còn báo cho Vương gia hay không, Vương phi tự mình xem xét.”

Triệu Hủ giơ ly rượu lên, hai người cụng ly, uống một hơi cạn sạch.

Buổi chiều, thời điểm Triệu Hủ về Nùng Lý lâu, Hiên Viên Hối đang khêu đèn xem binh thư, hình như cũng chờ hắn.

“Đây là tín vật triệu kỵ binh Hồi Hột.” Triệu Hủ lấy vật ra ném thẳng cho y: “Thực sự là cáo già, cuối cùng ta vẫn nợ một món nợ ân tình của hắn.”

Hiên Viên Hối ngẩn người, cẩn thận tiếp nhận, ánh mắt hơi lóe lên, nắm chặt ấn tín.

Triệu Hủ lẳng lặng nhìn y, thấy Hiên Viên Hối phảng phất như thở dài, lại như người không có việc gì tới gần nắn vai cho hắn không cần mặt mũi: “Đối phó trái phải với hắn, Vương phi cực khổ rồi.”

Triệu Hủ cười lạnh: “Hắn ngược lại là toàn tâm toàn ý tính toán vì ngươi, bản đồ cũng vậy, binh phù cũng thế, vốn là phải cho ngươi, ta thật ra là kẻ ác, khiến cho hắn mọi thời khắc nghĩ cách đề phòng.”

Ngón tay Hiên Viên Hối vuốt nhẹ qua đầu sói: “Ngươi nói dân tộc Hồi Hột đến cùng mưu đồ vì gì?”

Y nghĩ mãi mà không ra, Triệu Hủ lại thản nhiên nở nụ cười: “Ta đã mệnh Chỉ Cức điều tra quốc sư, có chút ý nghĩa.”

“Ồ?” Hiên Viên Hối nhíu mày: “Chắc không phải trước khi xuất gia hắn cũng là con cháu quý gia, là thanh mai trúc mã lớn lên với cữu cữu và mẫu phi ta, đối với mẫu phi tình căn thâm chủng, bất đắc dĩ mẫu phi xuôi nam kết giao, hắn nản lòng thoái chí xuất gia làm tăng. Khả Hãn xuất phát từ tình nghĩa trúc mã và thấy hắn bị thua thiệt nên đối với hắn là nói gì nghe nấy, hắn mới dám quyền thế xung thiên tại dân tộc Hồi Hột. Mà mẫu phi chết rồi hắn vẫn luôn để ý trời, để ý hướng đi, mới đặc biệt chăm sóc đối với ta?”

Triệu Hủ cảm thấy Hiên Viên Hối thực sự là kỳ tư diệu tưởng đầy đầu, thậm chí ngay cả nón xanh cũng dám đội cho tiên đế, vừa tức giận, vừa buồn cười nói: “Vương gia nếu không sợ phiền phức, có thể đến đối chất với quốc sư, ta thấy hai nước lập tức phải khai chiến.”

Hiên Viên Hối ngượng ngùng nở nụ cười: “Vậy ngươi nói đi.”

“Nhắc tới cũng buồn cười, thám tử từng nhòm ngó lúc quốc sư tắm rửa, thấy trên người quốc sư có một hình xăm sói, đồ sức kia rõ ràng chỉ có vương tử được sử dụng, sau đó ta bèn đi thăm dò tuổi Quốc sư và Khả Hãn dân tộc Hồi Hột cùng tất cả hiền vương các bộ và vương tử, kết quả phát hiện chỉ có một người, tên là Mông Trần, người này sau năm tuổi hoàn toàn không có tin tức. Mà vị quốc sư này của chúng ta, sáu tuổi tuổi đã được nhận định là quốc sư đời trước tái thế, tiếp nhập hoàng miếu.”

Nếu như quốc sư thật sự chính là Mông Trần, như vậy có thể giải thích vì sao lời nói của hắn có phân lượng cao tại dân tộc Hồi Hột, dù sao sự tồn tại của quốc sư vốn như là phật sống, huống chi còn có xuất thân vương tử.

Hiên Viên Hối đang nghĩ kỳ quái, lại nghe Triệu Hủ chầm chậm nói: “Khả Hãn bây giờ là con của Khả Hãn tiền nhiệm với tiểu thiếp, mà Hồi Hột Khả Đôn sinh một trai một gái, con trai tên là Mông Trần, con gái một thân nhập quan…”

Hiên Viên Hối cứng đờ, chậm rãi quay sang nhìn hắn: “Là…”

________________________________

Tác giả có lời muốn nói: hậu duệ gần nhất của dân tộc Hồi Hột bây giờ là dân tộc Yughur có tập tục như dân tộc Tạng theo tín ngưỡng đạo Lạt-ma.

**

Người Yughur theo Wiki tiếng Trung thì cũng cùng tổ tiên với người Duy Ngô Nhĩ hiện đại (Uyghur), không biết có nhầm nhọt trong cách viết không, tiếng mình vẫn thấy gọi là người Hồi. Nhóm người này hiện là dân tộc thiểu số sống ở vùng Cam Túc, còn người Duy Ngô Nhĩ sống ở Tân Cương, Cam Túc chính là Lũng Châu (hay Lũng Hữu) ngày xưa, mà Cam Túc thì cũng nằm ngay cạnh Tân Cương.

Tự nhiên lại tò mò nhan sắc của Vương gia, tác giả thiết lập VG là con lai giữa Hồi Hột với Tiên Ti đã bị pha Hán, người Tiên Ti cổ ở phía Đông Bắc TQ, đến nay đã bị hòa trộn thành người Hán với người Mông Cổ, nói chung đi lục web một hồi thì có vẻ như người TT trông như người Đông Á lai với Siberie, người Duy Ngô Nhĩ thì dễ tìm hình ảnh, suy ra bạn nhỏ Hối có lẽ có vẻ ngoài như mấy “hot boy” Tân Cương?

Bình luận

Truyện đang đọc