ĐỢI NĂM NÀO

Chuyện của Hiếu Huệ trưởng công chúa rất nhanh đã bị Hiên Viên Hối quên sạch, Triệu Hủ lại âm thầm ghi nhớ trong lòng, hắn luôn cảm thấy trong đó có bí ẩn khẩn yếu chưa được làm rõ, có lẽ ngày sau sẽ có tác dụng lớn.

Nhưng hôm nay việc này không quá mức quan trọng, chỉ vì bây giờ hắn đã thân hãm trong bùn nhà vội vàng tự cứu, nơi nào có lòng thanh thản đi để ý việc của người khác?

Nói là gia yến, kì thực cũng chỉ có ba người —— phu phu Túc vương, còn có quốc sư nhà mẹ đẻ Hiên Viên Hối.

Triệu Hủ xem như đã rõ ràng vì sao trưởng tỷ trong tộc mỗi lần nhắc đến mẹ chồng đều nghiến răng nghiến lợi, quan hệ mẹ chồng nàng dâu quả nhiên là câu đố thiên cổ.

“Lần trước lúc ở Hồi Hột, Vương gia từng đề cập tới Vương phi, nói Vương phi là người đại hiền, là đại trí giả cao cấp nhất.” Quốc sư vẫn mang bộ dáng cao tăng đắc đạo hờ hững, lời nói ra không thể nào làm người ta cao hứng: “Lần này đến Nhã Lỗ Khắc, mới phát hiện Vương phi danh dương tứ hải, người người kính ngưỡng, uy vọng bậc này, tại Túc Châu sợ là không ai có thể nhìn theo bóng lưng.”

Triệu Hủ biết vâng lời mà nói: “Đều là Vương gia ở bên ngoài kể chuyện, mới nghe sai đồn bậy, gây ra nhiều chuyện cười thế này, ta thấy uy vọng nào đâu, chỉ nên nghe rồi cười thôi.”

“Lời ấy của Vương phi sai rồi.” Quốc sư chậm rãi nuốt đồ chay trong miệng, nâng chén trà lên: “Bây giờ Túc Châu có thể có tài lực vật lực như thế này, quá nửa là nhờ Vương phi ban tặng, Vương gia đối với Vương phi càng là nói gì nghe nấy. Ta thấy Vương gia ngày sau nhất định sẽ gặp vận may lớn, Vương phi có tướng người làm chủ, đây đâu chỉ là công lao tòng long, nói là công lao ngự long cũng không quá đáng.” (tòng: phụ giúp)

Lời này có chút giết tâm, Hiên Viên Hối run lên trong lòng, theo bản năng nhìn sắc mặt Triệu Hủ, chỉ thấy Triệu Hủ nói cười như không: “Ngự long? Ta thật ra cũng muốn, đành xem Vương gia có chịu hay không.”

Hiên Viên Hối sửng sốt, quốc sư bất ngờ mỉm cười: “Vương phi cũng không che không giấu, khẩu khí thật là lớn, chỉ là thiên hạ này rốt cuộc là thiên hạ của Vương gia, hay là thiên hạ của Hiên Viên thị, hay là thiên hạ của Triệu thị?”

Triệu Hủ chậm rãi nói: “Nói chung là thiên hạ của Khải triều, không phải thiên hạ của dân tộc Hồi Hột.”

Hai mắt màu gỉ sét nhìn thẳng đôi con ngươi đen của Triệu Hủ, hai người đều không nói nữa, chỉ yên lặng đối diện nhau.

Lúc trước ở dân tộc Hồi Hột, Hiên Viên Hối đã cảm thấy là hai người này giống nhau, giờ khắc này y ngồi bên cạnh xem, càng thấy huyền diệu —— hai thân phận, xuất thân, tuổi, thậm chí huyết thống đều tuyệt nhiên khác biệt, nhưng lại có nhiều chỗ tương tự, như mưu kế chồng chất, lạc quan thông suốt, ngôn từ cay nghiệt, lạnh nhạt hờ hững…

Nhưng cũng không quá giống nhau, quốc sư cố ý thể hiện ra cay nghiệt là vì thăm dò, mà Triệu Hủ cay nghiệt là một loại bảo vệ, tự bảo vệ mình cũng bảo vệ người khác.

Không biết qua bao lâu, quốc sư lại nói: “Khả Hãn đối với hôn sự của Vương gia rất có khúc mắc.”

Phu phu Túc vương đều cười lạnh trong lòng, nếu thật sự có khúc mắc, lúc Hiên Viên Hối cưới vợ nên phái sứ giả truyền quốc sách, đâu có chuyện đợi bọn hắn đại hôn xong qua loa mà đưa mấy con dê bò?

Trong lòng chê trách, ngoài mặt vẫn phải phí công giữ lễ, Hiên Viên Hối nắm tay Triệu Hủ: “Kính xin quốc sư chuyển cáo cữu cữu, đời này ta có Thập Cửu Lang, từ lâu không còn ước mong gì khác.”

Những năm này y liên tiếp bộc bạch trước mặt người ngoài, từ lâu quen tay làm nhanh, nói đến tình chân ý thiết, Triệu Hủ cũng kém chút nữa bị lừa rồi.

Nhưng cũng chỉ là kém chút nữa.

Triệu Hủ đè xuống chua xót trong lòng, nhàn nhạt nói: “Khả Hãn là cậu ruột Vương gia, máu mủ tình thâm, tất nhiên là đặc biệt thân cận, Vương gia từ trước tới nay cũng cảm động và nhớ nhung Khả Hãn tại Nhã Lỗ Khắc trông nom, chỉ là có một điểm…”

Hai mắt hẹp dài của hắn hơi nheo lại: “Ở đâu có cữu cữu quan tâm phòng sự của cháu ngoại?” Trên người hắn thoát ra uy thế lạnh lẽo, khiến Thủ Ninh, Bạch Tô hầu bên cạnh suýt nữa run chân quỳ xuống.

Quốc sư không nói gì, ngồi trên ghế tĩnh lặng.

Hiên Viên Hối nắm chặt tay Triệu Hủ dưới mặt bàn, nhẹ nhàng nắn nắn, rồi tự mình đứng dậy rót rượu cho quốc sư và Triệu Hủ, cười đáng yêu nói: “Đều là người một nhà, không cần nói như hai nhà, chớ vì việc nhỏ cỡ này mà tổn thương hòa khí.”

“Quốc tự truyền thừa, sao có thể gọi việc nhỏ?” Quốc sư hôm nay cũng không biết uống lộn thuốc gì, càng không chịu bỏ qua: “Thứ cho ta nói thẳng, bây giờ dân tộc Hồi Hột còn chưa lên cùng môt thuyền với Vương gia, còn trống hai đầu đặt cược. Nếu như dân tộc Hồi Hột tận hết sức lực trợ giúp Vương gia và mấy vị, cuối cùng Vương gia không con, ngôi vị hoàng đế này chẳng phải sẽ rơi vào một ai đó không có huyết thống tôn thất Hồi Hột, dân tộc Hồi Hột ta chẳng phải là giỏ trúc vọc nước công dã tràng?”

Hiên Viên Hối trầm giọng hỏi: “Bản vương tựa hồ từng đáp ứng với quốc sư, các đời Khả Hãn cũng có thể cưới tôn thất nữ? Đây không phải là đã là chuyện tốt hai họ?”

“Người Hán các ngươi cũng tự thừa nhận, Thiên gia vô tình, chính là huynh đệ thường tự giết lẫn nhau, còn công chúa…” Quốc sư cười lạnh một tiếng: “Cùng lắm cũng chỉ là quốc lễ mà thôi.”

Triệu Hủ lúc này ngược lại là tỉnh táo, cẩn thận quan sát thần sắc quốc sư, chỉ thấy ngôn ngữ của ông cực kì khiêu khích, nhưng trong mắt hoàn toàn trong suốt lãnh đạm, đột nhiên làm khó dễ thực sự khiến người nhìn không thấu dụng ý. Hắn bèn nhìn thần sắc Hiên Viên Hối, lo lắng y phạm phải bệnh cũ niên thiếu khí thịnh, làm theo lời người Hồi Hột.

Ý cười của Hiên Viên Hối chưa phai một nửa: “Quốc sư cũng nói, Thiên gia không phụ tử huynh đệ, như vậy ngay cả nhi tử thân sinh cũng nuôi không quen, thế thì có phải là thân sinh hay không sao phải vội vàng? Huống chi, tâm của ta, trước nay chỉ là vì truyền thừa chính thống của Hiên Viên thị, bây giờ lại ngộ ra rằng nếu ‘Thiên hạ là của người trong thiên hạ, chỉ người có đức mới có thể giữ’, vậy đức hạnh tài năng của ta so với người khác cũng không kém, vì sao không thể tranh một chuyến? Nói trắng ra là, ta chỉ nghĩ lúc ta còn sống, thiên hạ ở trong tay ta, không phải phụ thuộc vào người khác; sau khi ta chết, chỉ cần thiên hạ này còn thuộc về họ Hiên Viên, sinh tử vinh nhục của hắn, đèn nhang cung phụng của hắn, còn có quan hệ gì với ta đâu?”

Hiên Viên Hối đứng dậy, trực tiếp nhấc bầu rượu lên, ngửa đầu đổ xuống, rồi quay sang nhấc cằm Triệu Hủ, băng lam trong mắt mang theo tiếu ý, cũng có mấy phần nghiêm túc: “Còn nữa, nữ tử cõi đời này, có ai như Thập Cửu Lang cùng ta đồng tâm đồng đức? Nếu như không thể cùng ta đồng sinh cộng tử, còn nói gì tới chung chăn cùng huyệt?”

“Được lắm đồng tâm đồng đức, đồng sinh cộng tử.” Quốc sư sau khi vào cửa lần đầu lộ ra dáng vẻ phấn khởi: “Vậy ta chúc nhị vị điện hạ được đền bù mong muốn.”

Ông lấy ra một cuốn sách từ trong tay áo: “Đây là một chút tâm ý của cá nhân ta, vừa mới nói năng vô lễ, xem như là nhận lỗi, thỉnh Vương gia nhận lấy.”

Hiên Viên Hối mở cả hai tay ra tiếp nhận, đó là ba tấm bản đồ cực kỳ chi tiết!

Triệu Hủ cũng nhanh chóng nghiêng người qua, một tấm là bản đồ toàn bộ Tây Vực, bao quát cả núi non sông suối thành trì; một tấm là bản đồ Lũng Hữu đạo, so với tấm cũ chi tiết gấp nhiều lần, một tấm cuối cùng là bản đồ của ba châu Lương Châu, Cam Châu, Lũng Châu, ngõ phố chợ, bờ kênh dọc ngang thành quách không sót một chỗ, quả thực quá mức tỉ mỉ.

“Ta thấy Vương gia là say rồi.” Triệu Hủ chậm rãi nói: “Ta cùng với quốc sư khá là hợp ý, muốn uống rượu dạ đàm, Vương gia không bằng đi về nghỉ ngơi trước.”

Hiên Viên Hối nhíu nhíu mày, không nói thêm cái gì, chắp tay dẫn Thủ Ninh trở về.

“Bây giờ, chúng ta có thể sòng phẳng rồi?” Nhìn y đi xa, Triệu Hủ đứng dậy ngồi đối diện quốc sư, nhàn nhạt mở miệng.

___________________________

Tác giả có lời muốn nói: kỳ thực vừa bắt đầu Tiểu vương gia muốn nói là —— vợ cùng người nhà mẹ đẻ xích mích nên giải quyết như thế nào online chờ gấp!

Bình luận

Truyện đang đọc