ĐỢI NĂM NÀO

Triều cục cũng sẽ không trì trệ vì sự xoắn xuýt của Túc vương phu phu.

Hiên Viên Hân từ khi biết được việc của mẹ đẻ, sinh ra khúc mắc ở trong lòng với Đặng thái hậu, tuy vẫn theo lệ thường đi qua thăm hỏi, nhưng đã mất đi sự thân thiết trước kia. Cố tình Đặng thái hậu lúc này không hề có cảm giác, vì hoàng hậu thế yếu, vẫn hướng Thái hoàng thái hậu thỉnh chỉ, muốn đưa thêm một nữ nhi Đặng thị vào cung, đánh chủ ý ba đời hoàng hậu đều là từ Đặng thị, khiến tân đế càng kiêng kỵ.

“Vô cùng ngu xuẩn.” Hiên Viên Hối nhìn công báo, cười trào phúng.

Triệu Hủ liếc y: “Còn có một tin không tốt không xấu.”

“Ồ?”

“Thái hoàng thái hậu sợ là gắng không nổi mùa đông này.” Triệu Hủ nhìn lá vàng bay tán loạn trong đình.

Hiên Viên Hối cười lớn một tiếng: “Làm sao có thể gọi là tin không tốt không xấu? Theo ta thấy, ta phải miễn thuế cho Túc Châu ba năm, mới đủ để giải tỏa cơn mừng điên cuồng này.”

Thái hoàng thái hậu vốn cũng không phải là mẹ đẻ tiên đế, càng không có nửa phần liên quan đến Hiên Viên Hối, tiên đế chết, bà càng khó thoát khỏi hiềm nghi. Đối với bà, Hiên Viên Hối xưa nay là hận không thể trừ cho yên tâm, giờ khắc này phản ứng đến mức ấy cũng là chuyện bình thường.

Triệu Hủ vẫn như cũ lặng lẽ nhìn Hiên Viên Hối, mãi đến khi y bình ổn lại.

“Sao không cười nữa?”

Mặt Hiên Viên Hối lộ ra mấy phần thẫn thờ: “Ta lại không thể cho bà ta chết trên tay ta.”

Dứt lời, y cười tự giễu: “Thật sự mà nói, người bức tử phụ hoàng nhiều như vậy, chẳng lẽ ta có thể tự mình đâm hết bọn họ hay sao?”

Đức Tông hoa mắt ù tai, Đặng thị dã tâm bừng bừng, quyền hoạn vẽ đường cho hươu chạy, quần thần giả câm vờ điếc, dòng dõi nhu nhược vô năng, chuyện nào cũng khiến cho người đêm không thể chợp mắt.

Một bát rượu độc đối với Hoài Tông, có lẽ sự giải thoát muộn màng.

Gió thu mãnh liệt, mây trắng xa bay, cỏ cây xào xạc, nhạn buồn bay về nam.

Hiên Viên Hối chỉ cảm thấy từng cơn ớn lạnh, sau ngày ấy, y cũng không dám dễ dàng lộ nửa phần thân mật với Triệu Hủ nữa.

Lẽ nào thân mật đã từng có giữa hai người cứ như thế càng ngày càng xa, sau này giữ chừng mực?

Nghĩ vậy, Hiên Viên Hối nắm lấy tay Triệu Hủ, giả vờ thư giãn, nói: “Không quản bà ta quyền khuynh triều chính như thế nào, bây giờ cũng chỉ là một bà già sống qua ngày, còn có thể tạo ra sóng gió gì nữa hay sao? Chỉ là bên Thôi Tĩnh Hốt có thể phát huy được tác dụng.”

Triệu Hủ cúi đầu liếc nhìn nơi tay bị nắm, cũng không đẩy ra, dường như là vì lưu luyến ấm áp trong lòng bàn tay: “Không sai, lần trước của tiên đế không thực hiện được, lần này Đặng đảng tất nhiên muốn mượn tang nghi của Thái hoàng thái hậu triệu Vương gia về kinh thành. Thôi Tĩnh Hốt vừa cùng chúng ta kết minh, lần này nên ra chút khí lực.”

“Đúng vậy.” Hiên Viên Hối thấy hắn không gạt mình ra, không khỏi cũng có chút hưng phấn.

Trong lòng y biết, thời điểm này hai người bọn họ đã có thể cư xử như chưa có chuyện gì xảy ra, nụ hôn ngày ấy cũng chỉ là một giấc mơ xuân vô định.

Đến hôm nay, tiếp tục cảnh thái bình giả tạo.

Chính Khánh năm đầu tiên, một năm sau khi Hoài Tông băng hà, Thái hoàng thái hậu Đặng thị hoăng thệ, bởi phụng dưỡng Đức Tông, nhiếp chính ba đời hoàng đế, nên cả nước giương hiếu, Hiên Viên Hân đích thân tế tửu và phục cảo tang lễ, cực kì vinh quang trọng thể.

Ở tây bắc xa xôi, Túc vương từng được xưng thuần hiếu lần này lại quá bình tĩnh, mặc dù cũng giữ giới giữ đạo hiếu, nhưng chưa từng hiện ra một chút bi thương.

Đặng thái hậu vốn định triệu Túc vương vào kinh, nhưng sau khi trường đàm với Hiếu Huệ trưởng công chúa lại bỏ đi ý niệm này, chỉ dùng lí do Túc vương không đủ thuần hiếu một lần nữa hạ tước thân vương xuống tự vương.

Tương đối thờ ơ mà giao ra triều phục bảo sách thân vương, Hiên Viên Hối lạnh lùng nói với Thủ Ninh bên cạnh: “Ta muốn, bọn họ cũng giữ không được.”

Khoảng chừng một tháng sau khi Thái hoàng thái hậu hoăng thệ, Hiên Viên Hân đã hung hãn làm khó dễ, miễn chức Trung thư lệnh của Liễu Binh, chuyển chức sang Lô Uyên. Liễu Binh xuất thân Hà Đông Liễu thị, chính là số ít hàn môn trong Đặng đảng vốn không nhiều Hà Đông Sĩ tộc, việc hắn bị mất chức đối với Đặng đảng mà nói, quả thực giống như một cái bạt tai.

Đặng Diễn liên tục ba ngày cáo bệnh không lên triều, Đặng Tường cũng lấy lý do chăm sóc cha già, mấy ngày không thấy bóng.

Đặng đảng trên dưới dồn dập noi theo, tân đế vốn là dựa vào Đặng đảng để kế vị, trong triều đã sớm chủ động hoặc bị động tiếp nhận không ít ân của Đặng đảng, bởi vậy, tới tháng mười chỉ có bốn phần quan lại lên triều.

Hoàng đế giận không nhịn nổi, thẳng thắn miễn chức hơn một nửa, từ trường thái học đến các châu huyện đều vội vã lựa chọn không ít người thay thế đề bạt lên.

Chiêu này Thế tổ ngày trước đã dùng qua để cản tay hai đảng, nhưng lúc đó Thế tổ là Thái tử đông cung, vốn đã mệnh môn hạ đi khắp nơi tìm kiếm hiền tài, coi như là lâm thời bổ nhiệm cũng không cần phải lo lắng khó dùng. Còn những người Hiên Viên Hân tuyển đến lần này, hoặc là chưa va chạm nhiều, chỉ dựa vào tiền bối trường thái học tiến cử; hoặc là kẻ vô đức một đường dựa vào nịnh nọt thăng quan, những người này khiến việc vốn đã rắc rối phức tạp lại càng lúc càng rối tinh rối mù hơn.

Buổi chiều Hiên Viên Hối từ trong quân trở về, thấy Triệu Hủ không chờ y dùng bữa tối trước, cũng không tức giận, cười ha ha liền dời một cái ghế chéo tới ngồi bên cạnh, ăn tiếp đồ ăn trên bàn cùng Triệu Hủ.

(ghế chéo, gốc ghi là giường hồ https://imgur.com/eIMiKEM )

Triệu Hủ chạm chạm đáy bát: “Có chút nguội, ta bảo nhà bếp làm lại.”

Hiên Viên Hối lắc đầu: “Không sao, ngươi nói chiêu này của Thôi Tĩnh Hốt, có thể coi là lùi một bước để tiến hai bước không?”

“Lùi một bước để tiến hai bước?” Triệu Hủ cong khóe môi: “Ta xem không hẳn. Đây tất không phải tác phẩm của Thôi Tĩnh Hốt, cũng không biết là vị quân sư không đủ tư cách nào của Đặng đảng ra chủ ý.”

Thấy Hiên Viên Hối có chút hoang mang, Triệu Hủ lấy đũa trúc, từng bước giải thích: “Chúng ta cùng Thôi Tĩnh Hốt kết minh, chính là vì trước mắt chung một kẻ địch là Hiên Viên Hân, ngươi nói đúng không?”

“Không sai.”

“Trước mắt tuy rằng Hiên Viên Hân sứt đầu mẻ trán, nhưng xem xét kĩ càng bên Đặng đảng, cũng không phải lông tóc không tổn hại, nếu là Thôi Tĩnh Hốt, hắn chắc chắn sẽ không ra chủ ý như vậy.” Triệu Hủ bày đũa trúc thành một hình tam giác: “Trước mắt có ba bên, bàn luận thế, Đặng đảng lớn nhất; bàn luận danh chính ngôn thuận, Hiên Viên Hân trước…”

Hiên Viên Hối lập tức nói: “Bàn về chủ mẫu hiền đức mẫn tuệ, đáp số chính là Túc vương phủ chúng ta.”

Không đợi Triệu Hủ quát, Hiên Viên Hối nói: “Ta hiểu ý của ngươi, trước mắt cái tam giác này đã lung lay, đợi một cạnh bị đánh vỡ, lập tức có người tới chiếm đoạt, cuối cùng quyết định ra thư hùng.”

Y bẻ đôi một thanh đũa trúc trong ba thanh, đặt hết sang phía một thanh đũa bên trái: “Hiên Viên Hân vừa không có can đảm vừa không có mưu lược, tất nhiên thua trận trước, nhưng tình huống hắn để lại chung quy phải có người tiếp nhận. Trước mắt Thôi Tĩnh Hốt đánh chủ ý chính là cho chúng ta mượn thế diệt Hiên Viên Hân, sau đó sẽ mượn địa lợi, nuốt dư đảng xây dựng thanh thế cho chính mình, cuối cùng quay lại đối địch với chúng ta.”

Triệu Hủ lặng lẽ cầm hai cây đũa trúc còn nguyên, tiếp tục dùng bữa, để lại Hiên Viên Hối ngẩn người nhìn chằm chằm đũa trúc bị gãy.

Miệng hắn nhai dê nướng, tay lại gắp thêm một đũa, thấy Hiên Viên Hối vẫn trừng mắt nhìn mình, Triệu Hủ bèn cười nói: “Vương gia anh minh.”

Hiên Viên Hối nhăn nhăn mũi, liều mạng đứng lên vơ hết thịt, nhai nhai rồi nuốt xuống.

Triệu Hủ tức đến bật cười: “Ngươi là cẩu?”

Nói xong đưa đũa của mình cho y, hai người chuyện phiếm tự thoại, chung một đêm ngon giấc.

Bình luận

Truyện đang đọc