ĐỢI NĂM NÀO

Triệu Hủ thở dài một tiếng: “Nói cái gì đấy?”

Hiên Viên Hối cũng lặng lẽ một hồi, thời điểm người khác tân hôn yến là nhu tình mật ý, thời điểm bọn họ tân hôn lại bận thành thật với nhau, đem hết những lời nên và không nên nói ra cùng nhau, kết quả đời này không biết đúng hay không thiếu một đôi vợ chồng bất hoà, chú định xuất thêm một đôi đối thủ biết người biết ta.

Triệu Hủ hiểu y nham hiểm cay nghiệt, y cũng hiểu Triệu Hủ quỷ quyệt rắp tâm.

Triệu Hủ đã từng thấy y thất vọng chán nản, y cũng mục kích qua Triệu Hủ hốt hoảng luống cuống.

Bọn họ rõ ràng không kìm lòng nhau được, cũng rõ ràng đối phương không phải bất đắc dĩ.

Tình thiên hận hải, cả hai đều ngâm một nửa bên trong, lại tự mình liều mạng bò ra ngoài.

Lại không chịu nổi việc đối phương toàn thân trở ra.

Nghĩ đến chỗ này, Hiên Viên Hối không nhịn được cười lạnh thành tiếng.

Triệu Hủ chỉ liếc mắt nhìn y, vẫn chưa hỏi nhiều, Hiên Viên Hối lại không nhịn được nghĩ nói: “Đều chỉ mong đối phương nhượng bộ lui binh, chính mình lại không chịu nhượng bộ chút nào, mỗi người đều cảm thấy chính mình tình sâu như biển, đối phương bạc hạnh bạc tình, ngươi nói có buồn cười hay không?”

“Xác thực buồn cười.”

Triệu Hủ vừa dứt lời, Hiên Viên Hối nhào vào hắn, tàn nhẫn mà hôn.

Môi răng quấn quýt rước lấy liệt hỏa vô biên, như lửa cháy lan ra đồng cỏ sôi trào mãnh liệt, giống như là muốn đốt rụi hết tất cả nghi kỵ chần chờ tính kế.

Hiên Viên Hối mang nửa thú tính Hồi Hột phút chốc bị tỉnh, không có chương pháp gì mà muốn công thành đoạt đất.

Trong lúc y đang bận lôi kéo loạn xiêm y của hai người, Triệu Hủ lại hết mức bình tĩnh, còn có dư lực cợt nhả tùy thời mà động, thừa dịp Hiên Viên Hối đang tranh đấu với vạt áo, hắn hôn lên cổ thon dài của y.

Hai người chưa từng lỗ mãng quá như thế này, Hiên Viên Hối không kịp đề phòng vội ngửa ra phía sau, hai hàng lông mày nhíu chặt, không biết là tức giận hay là thoải mái.

Để lại một số dấu vết xong, Triệu Hủ mới buông y ra, ngón tay nhẹ nhàng xẹt qua mạch máu trên cổ y.

Mặt Hiên Viên Hối ửng đỏ, dường như có chút khó nhịn, Triệu Hủ khẽ cười một tiếng, từ sau tai y hôn một đường đến xương quai xanh, cuối cùng dừng ở ngực, thấp giọng nói: “Chỉ nguyện quân tâm như giang sơn, như thương hải.”

Như giang sơn kiên định, như thương hải quảng đại.

Như giang sơn không dời, như thương hải không tàn.

Tâm Hiên Viên Hối nhảy nhót, đây cũng không phải là lần đầu Triệu Hủ biểu lộ cõi lòng hắn, nhưng mà hết mực không hề che giấu, nói trắng ra mới là lần đầu.

Hiên Viên Hối nhắm mắt lại, tựa đầu vào vai Triệu Hủ, nhẹ giọng nói: “Ta không phải thánh nhân, ta bây giờ, chỉ có thể làm được lòng có giang sơn, có thể ta có giang sơn rồi, tâm mới như thương hải.”

Y muốn nói lời tâm tình động nhân —— ngươi là giang sơn, ngươi là thương hải.

Nhưng cuối cùng y không nói ra được.

Hai người lẳng lặng nằm hồi lâu, chờ tâm hỏa lạnh đi, Hiên Viên Hối thấp giọng nói: “Hậu quân lưu cho ngươi, cũng nhờ ngươi thỉnh thoảng về Túc Châu chủ trì đại cục. Ấn Túc vương ở trên tay ngươi, đây là một ấn khác, phía trên là chữ dân tộc Hồi Hột, có ấn này ngươi có thể điều động lương thảo quân đội Nhã Lỗ Khắc, còn có thể thông qua trú quân Nhã Lỗ Khắc trực tiếp liên lạc cùng quốc sư.”

Dứt lời, y lấy ra cái hộp sắt, Triệu Hủ tiếp nhận, lại phát hiện hộp sắt này cực kỳ tinh xảo, sợ là có cơ quan phải dùng mật mã mới có thể mở ra.

Hiên Viên Hối cười cười, tay tìm tòi trên người Triệu Hủ, cuối cùng từ trong áo của hắn lấy ra miếng ngọc bội trắng như tuyết, đây là thời điểm Triệu Hủ quan lễ Hiên Viên Hối đưa chúc mừng hắn.

Ngọc bội kia hình dung thực sự quái lạ —— hai con quái điểu, đều chỉ có một mắt một cánh, du dương quanh tường vân.

Triệu Hủ tại trường thái học cũng coi như biết nhiều hiểu rộng, tự nhiên biết rõ đây là chim kiền cánh trong truyền thuyết, trong lòng có quỷ lại cảm thấy này ngọc bội quá mức son phấn, nên chưa từng thắt trên thắt lưng, Hiên Viên Hối vẫn cứ tiếc nuối một hồi lâu, không nghĩ tới lại để trong người.

Hiên Viên Hối giương mắt liếc hắn, cầm ngọc bội kia tiến vào một lỗ nhỏ trong hộp sắt, hộp sắt có tiếng mở ra, bên trong nằm một ấn nhỏ vuông điêu khắc từ hổ phách, mặt trên có vài hàng chữ dân tộc Hồi Hột.

“Có ý gì?”

Hiên Viên Hối đặt ấn nhỏ kia vào tay hắn, khép ngón tay hắn lại: “Cùng nhật nguyệt tề quang.”

Hiên Viên thị vốn là người Tiên Ti, sau làm chủ Trung Nguyên tự xưng là hậu đại tán dật tại Lũng Hữu của Hiên Viên hoàng đế, nên đổi họ Hiên Viên. Nghe nói họ gốc của dòng Tiên Ti có nghĩa là “Nhật”, vì vậy Thiên Khải triều vẫn còn hỏa đức, lại có mười mấy đời thiên tử tục danh dùng “Nhật” hoặc “Hỏa” làm thiên bàng. Thế tổ Hiên Viên Chiêu Mân, Nhân Tông Hiên Viên Miện đều là như vậy.

(thiên bàng là chữ hợp thể, trong chữ Mân có bộ “nhật”, chữ Miện không thấy bộ nào, nhưng có “nhân” và “khẩu” cắt nhau thành chữ “nhật” nằm ngang, tui ko biết chữ Hán đâu bỏ qua nha)

Huynh đệ Hiên Viên Hối cũng là dùng “Nhật” làm thiên bàng, đến Hiên Viên Hối chữ tốt đều đã bị chọn sạch, chỉ còn lại chữ “Hối” này. Lúc trước Triệu Hủ cũng nghe tin trên phố đồn đại, cho rằng danh tự này là do Đặng thái hoàng thái hậu quá cố đặt cho y tìm xúi quẩy, sau đó Hiên Viên Hối chính miệng thừa nhận, danh tự này chính là phụ hoàng vì y một ngàn mới chọn được một.

Đêm ngày biến hóa, hết cơn bĩ cực đến hồi thái lai.

Đây là một đế vương sinh không gặp thời, vô lực hồi thiên, đối với ấu tử đáng thương, với hoàng triều bấp bênh, mang theo mong đợi cuối cùng.

Mà mong đợi này, con trai ông một khắc cũng không quên.

Triệu Hủ từng được thiên tử ban thưởng chữ “Dương Quang”, cũng cảm thấy trong lòng nặng nề lên, trân trọng thả lại ấn vào trong hộp thu cẩn thận.

“Không nghĩ tới hai năm trước Vương gia đưa chìa khóa này cho ta, ta ngược lại thật là thụ sủng nhược kinh.” Triệu Hủ xa xôi thở dài.

Hiên Viên Hối ngượng ngùng cười, lại nghe Triệu Hủ nói: “Ngươi có thể cho ta, ta rất vui mừng.”

Hai người lẳng lặng ôm nhau một lúc, lại nghe ngoài trướng Toan Nghê bẩm báo: “Vương gia, tam quân đã tập kết xong xuôi, xin hỏi khi nào xuất phát?”

Triệu Hủ không khỏi kinh ngạc: “Vội vã như vậy?”

Hiên Viên Hối không nhịn được ôm cổ hắn, đầu cọ cọ ngực hắn, hệt như thú nhỏ.

“Ngươi đấy…”

Tuy rằng sắp chia lìa, nhưng tối nay là lần đầu sau việc trúng độc hai người cùng sòng phẳng, cũng là lần đầu thư giải tình, dục lẫn nhau, bầu không khí khó tránh khỏi có chút kiều diễm, ngay cả biệt ly này cũng lộ ra bi thương.

Có tiếng binh lính thao luyện, tiếng xa mã chạy băng băng vang lên, lòng Triệu Hủ biết không thể chờ thêm nữa, nhẫn nhịn buông Hiên Viên Hối ra, thấp giọng nói: “Đao kiếm không có mắt, ngươi ngàn vạn thận trọng. Còn việc Sĩ tộc… Không quản chúng ta cuối cùng là lâu dài hay không, ta cũng sẽ cho ngươi quyết sách kéo dài trăm năm.”

Hiên Viên Hối dán vào trán hắn: “Ta vẫn nói câu kia, kết tóc làm phu thê, hai bên ân ái không nghi ngờ… Việc dòng dõi, ta đã gửi tin hỏi qua quốc sư, có lẽ ống ấy sẽ có biện pháp, đồng thời ta cũng phái người tìm kiếm tôn thất mồ côi bên Lang Gia vương, Kim Thành vương, ngươi không cần quá mức ưu phiền.”

Triệu Hủ cuối cùng hôn y một lần, đứng dậy mặc quần áo, phủ thêm giáp trụ cho y.

“Đi đi.” Triệu Hủ xốc mành lều lên, thiên quang sáng choang thoáng chốc trút vào.

Toan Nghê đã dắt Hiên Viên Hối tọa giá, ngoài cổng, mấy ngàn thân binh đã chờ xuất phát.

Bọn họ hành quân gấp trong đêm, hội hợp cùng kị binh Nhã Lỗ Khắc cách năm trăm dặm, tùy cơ tấn công quân bên Đặng thị.

Hiên Viên Hối xoay người lên ngựa, thấy Triệu Hủ vẫn đứng ở ngoài trướng, không khỏi nhướng mày cười cười.

Ngân yên bạch mã, phong lưu táp sái.

Triệu Hủ chắp tay: “Tha niên công thành danh toại, túy tiếu bồi quân tam vạn tràng.”

Hiên Viên Hối vừa kéo roi ngựa, vừa nhìn lại, cao giọng cười với hắn: “Bất tố ly thương!”

______________________________________

Đoạn trên bắt nguồn từ bài “Nam hương tử” của Tô Thức:

Đông Vũ vọng Dư Hàng, vân hải thiên nhai lưỡng miểu mang.

Hà nhật công thành danh toại liễu, hoàn hương, túy tiếu bồi công tam vạn tràng.

Bất dụng tố ly thương, thống ẩm tòng lai biệt hữu tràng.

Kim dạ tống quy đăng hỏa lãnh, hà đường, đọa lệ dương công khước tính dương.

Đông Vũ nhìn Hàng Châu, hai vùng biển mây xa tới chân trời

Đến ngày công thành danh toại, về quê, mở 30000 tràng uống rượu vui cười

Không nói ly biệt thống khổ, nâng ly chẳng bao giờ là để như vậy(?)

Tối nay chỉ còn ánh sáng lạnh, qua Hà Đường, đọa lệ dương công mang họ Dương (chỗ này chơi chữ, vì không liên quan nên thôi không giải thích)

(câu thứ 2 lại lấy ý trong một bài khác của Lý Bạch nữa, câu số 3 cũng có một giải thích, dưng thôi…)

Bình luận

Truyện đang đọc