ĐỢI NĂM NÀO

“Bái kiến quốc sư.” Hiên Viên Hối tiến lên vài bước làm đại lễ với quốc sư, Triệu Hủ đứng ở phía sau y, tuy là cúi đầu, nhưng vẫn dùng dư quang đánh giá đối phương.

Trùng hợp đối phương cũng đang xem qua hắn, màu gỉ sét trong mắt không thấy một nửa tâm tình.

Triệu Hủ mặt không đổi sắc, thân thể cúi thấp hơn chút, mãi đến khi gần nhìn rõ hạt cát trong đất vàng.

“Xin chào Vương gia.” Quốc sư hơi đỡ Hiên Viên Hối một chút, nâng y dậy, liếc nhìn: “Từ biệt hai năm, Vương gia tựa hồ đã ngang tàng hơn, dĩ nhiên đã là nam tử vĩ đại đỉnh thiên lập địa.”

Hiên Viên Hối cao tám thước, bản thân cũng khá là đắc ý, nên cười nói: “Vẫn là nhờ phúc cữu cữu cùng quốc sư.”

Triệu Hủ ở trong lòng oán thầm —— cháu ngoại của cữu cữu, dựa vào phúc của Khả Hãn dân tộc Hồi Hột cũng không sao, nhưng quốc sư với y vừa không có thân duyên máu mủ, cũng không từng cho y nửa hạt gạo, sao lại cùng y dính líu quan hệ?

“Đúng rồi, đây là Túc vương phi Triệu Hủ lần trước ta đề cập với quốc sư.”

Triệu Hủ phục hồi tinh thần, cung cung kính kính thi lễ với quốc sư: “Dĩnh Xuyên Triệu Thập Cửu kiến quá quốc sư, chiêu đãi không chu đáo, kính xin quốc sư thứ lỗi.”

“Vương phi đa lễ.” quốc sư nhàn nhạt dứt lời, không nói nữa.

Tính tình ông lãnh tĩnh, Hiên Viên Hối đã lĩnh giáo qua ở Hồi Hột, vì vậy cũng không lúng túng: “Một đường phong trần, tính toán mấy vị cũng đã mệt mỏi, không bằng trước về phủ nghỉ ngơi, sau dự gia yến?”

Quốc sư gật đầu đáp lại, thả mã, chuyển sang xe ngựa vương phủ chuẩn bị, Triệu Khôi mấy ngày nay dường như đã quen, cũng đi theo, chỉ là hắn ở trên xe cứ một chốc lại gửi cho Triệu Hủ một ánh nhìn vừa có trêu chọc vừa có thương hại, nói chung cực kỳ vi diệu, Triệu Hủ đầu tiên là ngẩn người, sau nhìn Hiên Viên Hối bên cạnh liền hiểu, lắc đầu cười cười.

Trở về vương phủ, quốc sư tự đi nghỉ ngơi không đề cập tới, Triệu Khôi yên lặng kéo Triệu Hủ qua một bên. Đến Túc Châu bấy lâu, Triệu Khôi chưa tìm được cơ hội tâm sự cùng Triệu Hủ, lúc này hiện ra mấy phần cấp thiết: “Đường huynh những năm này chịu khổ.”

Triệu Hủ như cười mà không phải cười: “Đường đệ nói cẩn thận.”

Triệu Khôi bỗng giật mình, nhìn phải trái chung quanh, phát hiện tất cả đều là thân tín, cũng yên lòng: “Trước khi ta đến từng đi bái yết quận công, ông đã nói hết đầu đuôi câu chuyện cho ta biết được. Sau khi đến Túc Châu, ta tá túc trong nhà Thẩm đại nhân, hắn cũng từng nói rõ, nói ngươi và Vương gia ngoài là phu thê, trong thật ra là quân thần, ân ái triền miên đều là diễn cho Đặng đảng xem.”

“Ồ? Chẳng lẽ không đúng như vậy?” Triệu Hủ ra hiệu Bạch Tô đưa đến hai tấm bằng kỉ, thêm nước trà, hai người ngồi đối diện trong vườn uống trà.

Triệu Khôi cười khổ: “Ta cũng hy vọng là thế, nhưng diễn thế này không khỏi cũng quá thật.”

Thấy Triệu Hủ lơ đễnh tiếp tục thưởng trà, Triệu Khôi do dự nói: “Về công, chúng ta là quân thần, về tư, chúng ta là huynh đệ, ngươi đều vì tôn trưởng, ta không nên vọng thêm suy đoán, nhưng là…”

Thấy Triệu Khôi muốn nói lại thôi, Triệu Hủ khó tránh khỏi buồn cười: “Có thể là như thế nào?”

“Từ nhỏ ngươi đã tốt với ta, ta không đành lòng thấy ngươi vì Túc Châu lao lực tâm tư, nấu tận tâm huyết, đến cuối cùng lại…” Triệu Khôi lấy can đảm nói: “Tin không đúng người, cảnh đêm thê lương.”

Triệu Khôi nói chuyện đi quá giới hạn, Triệu Hủ cũng không lấy làm giận, trái lại cười rộ lên nghe xa xôi, tự mình rót trà cho Triệu Khôi: “Thứ nhất, ta cùng với Vương gia hiện nay trong sạch, cũng không phải ‘bội tình bạc nghĩa’ như ngươi nghĩ; thứ hai, ta làm tất cả, không chỉ là vì Vương gia, cũng là vì Dĩnh Xuyên Triệu thị, càng là vì chính ta; thứ ba, ta đối nhân xử thế chưa bao giờ quên để lại đường lui, liệu có cảnh đêm thê lương hay không, ngươi hãy chờ xem.”

Hắn biến nặng thành nhẹ, Triệu Khôi cũng yên lòng, “Mới vừa rồi là ta đường đột.”

“Ngươi cũng là quan tâm nên bị loạn.” Triệu Hủ cười cười: “Đúng rồi, thiên kim nhà Thẩm Mịch…”

Triệu Khôi ho nhẹ một tiếng cắt ngang, tai nổi lên màu đỏ khả nghi: “Nam nữ thụ thụ bất thân, không được nghị luận lung tung, hỏng danh dự cô nương gia.”

Thấy Triệu Khôi luống cuống, Triệu Hủ không nhịn được cười —— thiên kim nhà Thẩm Mịch những năm này sống ở Túc Châu, mưa dầm thấm đất cũng dính vào một chút tính khí dũng cảm của phụ nữ phương bắc, trước nấp sau bình phong thấy Triệu Khôi bèn bí mật hứa hẹn, bởi vướng lễ giáo không tiện gặp mặt, nên ngày sau nghĩ biện pháp trêu chọc hắn. Hoặc là tự mình xuống bếp làm đồ ăn sáng bảo tỳ nữ đưa đi, hoặc là nhờ Thẩm Mịch đưa Triệu Khôi mấy câu đối, mấy bài thơ, may mắn dân phong triều đại này vẫn có tính khai hóa, không nghiêm khắc với phụ nữ như tiền triều, bằng không Thẩm tiểu thư hơn nửa đã bị đưa vào trong miếu làm ni cô.

Tuy nói làm thông gia là hành động sáp nhập thế lực trong kinh với Túc Châu, nhưng nếu hai người không hợp, làm khó đường đệ ngược lại là không đẹp, nhưng nhìn dáng vẻ ấy, Triệu Hủ chợt cảm thấy an tâm không ít.

“Được, không nói có hay không nữa, ngươi nghỉ ngơi trước đi, buổi chiều chúng ta sẽ cùng quốc sư mật đàm.”

Trong Nùng Lý lâu, hai tấm bùa đào “Bỉ dực”, “Vu phi” phất phơ trong gió, thỉnh thoảng lao vào nhau leng keng.

Hiên Viên Hối chính ngọ nghỉ ngơi, cả người nằm nhoài ra, vừa vặn để trống nửa giường, cũng không biết là chừa ra chờ người nào.

Triệu Hủ mím môi nằm xuống cạnh y, đầy đầu đều là “Tin không đúng người, cảnh đêm thê lương” mà Triệu Khôi vừa nói, em họ hắn không biết, trong lòng hắn hoàn toàn không phải hờ hững như trên mặt.

Bây giờ hắn rất thường xuyên mang quyển thoại bản đem đi từ Trường An ra thảo luận, thế gian tình nhân, lúc còn ân ái lưu luyến nhìn cái gì cũng tốt, nhưng phàm là có kẽ hở, không còn đồng tâm, kết quả hoặc là nửa đường bị vứt bỏ, phụ tận một tấm chân tình, hoặc là hai người trở mặt thành thù, từ đây như người dưng nước lã.

Triệu Hủ chậm rãi nhắm mắt lại —— hắn không phải là nữ tử khuê phòng chưa thấy chuyện đời, hắn cũng không làm được việc giao phó cả đời cho một người mà không giữ lại chút nào, coi như trong lòng hắn đốc định Hiên Viên Hối tuyệt đối không phải kẻ vong ân phụ nghĩa, nhưng hắn cũng không thể không sớm chuẩn bị, không chỉ vì chính mình tìm đường lui, còn là vì trước sau vẹn toàn, vẹn toàn tình nghĩa trước nay giữa hai người.

“Thập Cửu?” Hiên Viên Hối tỉnh ngủ, một đôi mắt lam tràn đầy hơi nước.

Triệu Hủ cười cười: “Tỉnh rồi?”

Hiên Viên Hối xoa xoa mắt, ánh nhìn dần dần thanh minh, ngồi dậy như cá chép nhảy: “Xảy ra vấn đề rồi!”

Bị y dọa sợ hết hồn, Triệu Hủ cũng ngồi dậy: “Chuyện gì?”

“Tiện nhân Hiếu Huệ kia có!” Hiên Viên Hối nghiến răng nghiến lợi.

Triệu Hủ buông lỏng tâm trạng, cười nói: “Nếu như Triệu Ngữ sinh ra hoàng tử, hai ta vẫn cần trù tính cẩn thận, nhưng Hiếu Huệ chỉ là công chúa, nàng có bầu, với đại cục căn bản…”

“Cho nên ta mới không lập tức phái người tìm ngươi, chỉ là đứa nhỏ này.” Hiên Viên Hối chặn lời hắn, nói câu kinh người: “Không phải của Thôi Tĩnh Hốt!”

Sắc mặt Triệu Hủ thoáng chốc quỷ dị: “Tin tức xác thực hay không?”

“Chính xác hoàn toàn, theo tin tức bí mật từ phủ công chúa truyền đến, Hiếu Huệ chưa từng tuyên triệu Thôi Tĩnh Hốt qua từ năm ngoái, đứa nhỏ kia là từ đâu mà đến?”

Triệu Hủ chậm rãi thu liễm ý cười: “Cái này có ý tứ.”

_________________________

Tác giả có lời muốn nói: Phò mã đáng thương…

Bình luận

Truyện đang đọc