ĐỢI NĂM NÀO

Buổi chiều, an bài xong xuôi mọi việc, sớm đã trăng sương mù trời.

Phu phu Túc vương cách xa nhau năm ngày, lần thứ hai cùng trở về Nùng Lý lâu.

Hiên Viên Hối nhìn Triệu Hủ, muốn nói lại thôi.

Triệu Hủ đi tới trước mặt y, tay chậm rãi chặn môi của y: “Không cần nói.”

Hiên Viên Hối nhíu mày, lại nghe Triệu Hủ tiếp lời: “Đại nghiệp chưa thành, cái gì cũng không cần nói.”

Bọn họ vẫn chưa đốt đèn, chỉ có ánh trăng nhạt nhẽo xuyên thấu qua hiên cửa sổ, cách song cửa sổ chạm tới con ngươi Hiên Viên Hối.

Mắt vốn thiên về xanh sẫm, trong đêm tối vẫn lộ ra nồng đậm, chẳng khác gì sắc trời.

Bây giờ bầu trời này, đôi mắt này đều nhiễm một vầng minh nguyệt, khiến người tâm tư rung động.

Triệu Hủ chậm rãi hôn lên mí mắt của y, không nghĩ được lời nào nữa.

Hiên Viên Hối ngẩn người, châm biếm: “Không thể nói, nhưng là có thể làm? Chẳng trách nhân gia có câu từ xưa đến nay, bao nhiêu đại thánh đại hiền đều nói dưới Nghiêu Thuấn Vũ Thang, làm nam đạo nữ xướng.” (cái này đại ý kiểu như là nhàn cư vi bất thiện)

Lời còn chưa dứt, Triệu Hủ đã tiện thể đánh y một chút: “Nói hươu nói vượn.”

Ngón tay của hắn vẫn còn đặt bên môi Hiên Viên Hối, Hiên Viên Hối câu môi nở nụ cười, thẳng thắn cắn một cái.

“Đau… Ngươi là cẩu?” Triệu Hủ vừa tức vừa cười.

Hiên Viên Hối buông ngón tay hắn, thậm chí còn liếm liếm, cười nói: “Làm sao, chó cắn ngươi, ngươi cũng không cắn lại được?”

“Ngươi nhìn ta cắn lại hay không.” Dứt lời, Triệu Hủ liền giữ gáy y hôn xuống.

Lần này cùng lần trước tuyệt nhiên bất đồng, lúc đó Hiên Viên Hối chỉ nhất thời hưng khởi, lướt qua rồi thôi, hiện nay do Triệu Hủ chủ đạo, như trôi qua hai tầng cảm xúc băng hỏa —— tay lạnh như băng lưu luyến trên cổ, môi lưỡi nóng rực như đoàn lửa, thiêu tới lòng người.

Nhắc tới cũng kỳ, Triệu Hủ là thư sinh yếu đuối, làm Vương phi nhiều năm, nhưng không thấy chút khí son phấn, trái lại tuổi tác dần lớn, càng lúc càng cường hoành. (chữ cường hoành này nghĩa là sự tổng hợp của chuyên quyền mạnh bạo cứng rắn, có từ ngang tàng cũng gần dưng…)

Ví như bây giờ, rõ ràng Hiên Viên Hối chiếm danh phận phu quân, cũng cao hơn hắn gần nửa cái đầu, nhưng vẫn bị quản thúc chặt chẽ. (gần nửa cái đầu khoảng 10cm hmm…)

Hiên Viên Hối mơ mơ màng màng, võ nghệ nhiều năm luyên tập không lên được tác dụng gì, chỉ cảm thấy cả người như nhũn ra. Mở mắt nhìn Triệu Hủ, dù hắn nhắm hai mắt, trên mặt hoàn toàn thản nhiên, bỗng nhiên y có chút không cam lòng, dựa vào cái gì mình thần hồn điên đảo, hắn vẫn còn quý công tử đoan nhã?

Không thể không nói, Hiên Viên Hối đến cùng vẫn có nửa huyết thống người Hồ, có lẽ là thiên tính buông thả quấy phá, rất nhanh đổi khách làm chủ, ép Triệu Hủ lên cửa, tay đè xuống ngực của hắn, nhận ra được tim hắn đập như nổi trống, lòng không khỏi sinh ngọt, mặt đầy đắc ý nhìn hắn.

Hơi thở Triệu Hủ hòa hoãn, nhìn thẳng y.

Xuất thân Dĩnh Xuyên Triệu thị đời sống xa hoa, dáng vẻ Triệu Hủ tự nhiên là không thể soi mói, vĩnh viễn không phân hỉ nộ, tình cờ cũng chỉ để lộ một chút rất nhỏ tâm tình.

Giống như bây giờ, hắn hơi hơi híp mắt, không biết là muốn nhìn Hiên Viên Hối tỉ mẩn hơn, hay là tưởng che đậy rung động trong mắt mình.

“Vương phi…” Hiên Viên Hối kéo dài âm thanh, vươn tay muốn cởi quần áo Triệu Hủ.

Triệu Hủ đè tay của y lại: “Trên đời này có những chuyện như bát nước, một khi làm tới, sợ không quay đầu lại được.”

Như bị một chậu nước lạnh dội xuống, Hiên Viên Hối nhớ tới Triệu Hủ ngay cả một hạt cát cũng không dung được, nếu như cuối cùng sẽ có một ngày hắn muốn cùng nữ nhân khác truyền thừa dòng dõi, Triệu Hủ chắc chắn sẽ không cùng mình Vu Sơn mây mưa, có lẽ Triệu Hủ thật sự là ngưỡng mộ mình, mới có thể trong lúc tối tăm, cùng mình liên luỵ không rõ.

“Cũng được.” Hiên Viên Hối cố làm ra vẻ tiêu sái: “Coi như ta bỏ qua cho ngươi lần này.”

Triệu Hủ cũng không chỉnh lại quần áo, trở tay kéo Hiên Viên Hối đến bên cạnh mình nằm xuống.

“Dù ngươi mới đi năm ngày, nhưng luôn cảm thấy lần cuối đứng sóng vai, ngủ cùng giường đã qua đi rất lâu.”

Triệu Hủ “Ừ” một tiếng, tiện thể quấn một lọn tóc của y mân mê thưởng thức trên đầu ngón tay, chợt cười nói: “Vương gia cũng biết mấy ngày nay ta đang suy nghĩ gì?”

Hiên Viên Hối nhíu mày: “Chuyện gì?”

Tròng mắt của y phản chiếu ánh nến, Triệu Hủ càng nhìn càng không dời được, cuối cùng vẫn là cái gì cũng không nói, chỉ nhẹ nhàng chạm nhẹ lên môi y.

“Không có gì, ngủ thôi.”

Hòa giải với Triệu Hủ, Hiên Viên Hối tựa như giảm bớt một nỗi lòng, không lâu sau cũng ngủ say.

Triệu Hủ lẳng lặng nhìn y, cười cười tự giễu.

Cho dù có một ngày, chúng ta mỗi người một hướng, như người dưng nước lã, nhưng Túc Châu năm năm sớm chiều, ta sẽ không quên, càng không hối hận.

Thái hoàng thái hậu tiếp tục lâm triều chấp chính, trắng trợn phân phong cho họ Đặng, đồng thời dồn dập định tội Hiên Viên tôn thất, Tông Chính tự cùng Đại Lý tự quả thực người đông như mắc cửi, khắp nơi đều là long tử phượng tôn không cùng ban bối.

Cũng khó cho Đặng đảng thêu dệt ra nhiều danh mục cổ quái kỳ lạ như vậy, bất hiếu bất kính, bất trung bất nghĩa, bất kính quỷ thần, có quái lực loạn thần…

Đến cuối cùng, thẳng thắn xử toàn bộ người tạo phản, tất cả tộc diệt, trên pháp trường máu tươi chảy thành dòng, trận tàn sát này kéo dài đúng khoảng mười ngày.

Sớm đã bị đoạt tước vị từ thời tiên đế Túc vương Hiên Viên Hối liên tiếp năm lần dâng thư, kết tội họ Đặng họa loạn triều cương, mặc kệ những tấu chương này cuối cùng đều bị Trung Thư tỉnh giữ lại không phát, nhưng họa hoằn vẫn có người lặng lẽ sao chép, tiết lộ ra ngoài, trong lúc nhất thời huyên náo xôn xao.

Túc vương trong thư một bút tính toán nợ máu với Đặng thị, từ mẫu phi hắn, đến phụ hoàng, đến Phần vương, lại tới Ngụy vương trước đây không lâu, lại tới tiên đế…

Nhưng dàn ý của Túc vương cũng không chỉ rơi vào thù nhà, trong sớ Túc vương còn thảo luận lập triều phàm đã hơn ba trăm năm, Hiên Viên thị chưa từng một lần bạc đãi người trong thiên hạ, đối với Đặng thị càng là hết lòng quan tâm giúp đỡ, nhưng mà thiên địa bất nhân, Hiên Viên thị từng ra mấy đời thánh quân nhân quân lại rơi vào kết cục như vậy. Thiên hạ cũng không phải là thiên hạ của một mình Hiên Viên thị, nếu như có Nghiêu Thuấn xuất thế, thiên hạ cũng không phải là không thể đổi chủ. Chỉ là lê dân bách tính cung dưỡng Hiên Viên thị mấy trăm năm, hắn tuyệt không thể ngồi nhìn thiên hạ rơi vào tay tặc, cuối cùng gây họa cho sinh dân.

Văn phong tấu sớ không thanh lệ mà xốc nổi, sớ của Túc vương không thể nói là văn hoa, thậm chí còn có mấy phần vụng về, nhưng chính phần vụng về này, lại đánh động rất nhiều quan lại sĩ tử không cam lòng làm chó săn cho Đặng thị.

Vì vậy Thẩm Mịch mừng rỡ phát hiện, mấy tháng nay người xin vào Túc Châu gần như nhiều gấp đôi.

“Trương Nhân Bảo” giấu trong nghĩa quân nhận được tin tức, lập tức cải huyền canh trương (đổi mới), tuyên bố từ nay cống hiến cho Túc vương, thiên hạ chấn động.

Đặng thị rốt cuộc không ngượng ngùng nữa, lộ ra nanh vuốt sắc bén.

Thấy bọn họ đã bắt đầu hành động, Túc vương cũng không che giấu thêm, thẳng thắn quang minh chính đại chiêu binh mãi mã, rèn đúc binh khí.

Y và Đặng đảng bây giờ xé rách thể diện, không cần tiếp tục có thêm thế lực khác ở giữa, song phương đều dốc hết sức bài binh bố trận.

Tiểu hoàng đế bò cũng chưa biết bò phát ra phong chiếu lệnh đầu tiên chính là chinh phạt Túc Châu, chiến sự chỉ cần một chất xúc tác lập tức bùng nổ.

Đang ngồi tại Nùng Lý lâu cùng Vương phi đối diện phẩm trà, Túc vương Hiên Viên Hối nghe nói tới việc này, chỉ cười: “Chờ lâu như vậy, chung quy vẫn chờ tới.”

Trong mắt y chợt lóe lên, Triệu Hủ chậm rãi bắt được tay của y: “Cũng đủ lâu.”

Bình luận

Truyện đang đọc