ĐỢI NĂM NÀO

Mọi người giải tán, Thẩm Mịch còn muốn nói gì, lại bị Hiên Viên Hối vẫy lui, Thủ Ninh không dám thở mạnh một tiếng, thức thời mà ra ngoài khép cửa lại, kể cả toàn bộ tôi tớ cũng lùi về sau mười bước.

Trong chính sảnh Khuynh Cái đường to rộng, chỉ có hai người sóng vai ngồi, thân ảnh phản chiếu trên nền gạch đen huyền, đặc biệt vắng lặng.

Hai người vẫn chưa mở miệng, tựa hồ đã cùng đắm chìm trong chuyện cũ, hoặc là trong nỗi lòng riêng.

Một con chim ô thước hốt hoảng bay qua, tiếng hót nghẹn ngào bi thương, khiến ánh chiều tà Lũng Hữu hiện ra đặc biệt thê lương bi ai.

Triệu Hủ như ở trong mộng mới tỉnh, ngẩng đầu nhìn Hiên Viên Hối: “Vương gia không có gì muốn nói sao?”

Hiên Viên Hối cũng ngẩng đầu nhìn hắn, mặt hai người bọn họ đều khác biệt không có ý cười.

Một đôi mắt đen lãnh đạm, không thấy một chút cảm giác ôn tồn.

Một đôi mắt lam lấp loé, phảng phất mang theo ngượng ngùng trong lòng.

“Vương gia rốt cuộc là thiên gia tử tôn.” Triệu Hủ cuối cùng than thở nói: “Ta từng cho là ta che giấu không tệ, nhưng hôm nay xem ra, là ta quá khinh thường.”

Đôi môi Hiên Viên Hối ngập ngừng, cái gì cũng không nói ra được.

Triệu Hủ nghiêng đầu nhìn y, ánh mắt ác liệt: “Tâm ta duyệt Vương gia, Vương gia biết được từ lúc nào?”

Hiên Viên Hối toàn thân chấn động, nhưng vẫn đàng hoàng nói: “Thời điểm ngươi đem Binh phù thiết kị dân tộc Hồi Hột cho ta, ta đã ngộ ra, chỉ là không thể xác nhận, mãi đến mấy ngày nay, ta mới chính thức…”

“À, thật không…” Triệu Hủ trầm mặc chốc lát, ngón tay gõ nhẹ bàn trà.

Nếu như Triệu Hủ vô ý với y, lúc này chính là thời cơ thoát thân tốt nhất, chắc chắn sẽ không lo trước lo sau, chỉ hận không thể xóa sạch ngay quãng thời làm Vương phi này, không chuẩn cho người khác nhắc đến.

Nhưng Triệu Hủ lại mơ hồ có tâm ý ngựa nhớ chuồng, trong khi dùng danh phụ tá Túc vương tư lịch công huân, địa vị cao cấp ngay trong tầm tay, chẳng phải là dễ chịu hơn làm Túc vương phi ở hậu viện?

Nếu hắn quyến luyến không phải quyền vị lợi lộc, như vậy có thể là vì cái gì?

Chỉ có thể là vì chính Túc vương…

“Giữa hai chúng ta, Chỉ Cức xưa nay trung lập, vì vậy ta không biết ngươi lúc trước liên lạc Sĩ tộc, ngươi cũng không biết động tác ta an bài.” Trong mắt Hiên Viên Hối có chút mê man: “Nói thật cho ngươi biết, ta đã chôn xuống cái đinh trong cung, chỉ đợi thời cơ thành thục là có thể lấy tính mạng Triệu quý phi…”

Triệu Hủ nhìn đầu ngón tay: “Nàng ta sinh công chúa, không phải sao?”

“Xưa có ly miêu tráo thái tử, lá gan Đặng đảng sợ là ngày càng lớn, nghĩ không mất tới mấy ngày, thánh thượng của chúng ta sẽ đại xá thiên hạ, ăn mừng vì có người kế nghiệp.” Hiên Viên Hối cười lạnh: “Đến lúc đó, ngươi cho rằng Hiên Viên Hân còn có thể kéo dài hơi tàn mấy ngày?”

Triệu Hủ cau mày: “Nghĩa quân còn chưa tiêu diệt, bọn họ đã vô cùng mong chờ thời khắc này rồi?”

“Ta cũng từng nghĩ tới đoạt vị từ tay hoàng huynh, nhưng tình thế hôm nay xem ra, đã tuyệt đối không thể, bây giờ Hiên Viên Hân và Hiên Viên Hoàn người thì chết, người thì bệnh, nghĩa quân cũng chỉ là quân lính tản mạn, không còn ai có thể hình thành thế chân vạc giữa Đặng đảng và Túc Châu nữa, một hồi ác chiến sắp đuổi tới…” Hiên Viên Hối hít sâu một hơi: “Ta biết ta đê tiện, nhưng đến bước ngoặt quan trọng, bên người ta nhất định phải có ngươi.”

Triệu Hủ chỉ cảm thấy buồn cười, căn bản lại không cười nổi: “Làm phiền Vương gia bảo cho biết, Túc vương phi ở bên cạnh ngươi, lẽ nào Triệu Tư Đồ không ở bên cạnh?”

“Khác nhau một trời một vực!” Hiên Viên Hối bỗng nhiên cao giọng hét một câu: “Triệu Tư Đồ trong lòng chỉ có Dĩnh Xuyên Triệu thị, nhưng Túc vương phi tất nhiên sẽ đặt Túc vương ở vị trí đầu não, chỗ nào giống nhau?”

Thấy Triệu Hủ xanh mặt, Hiên Viên Hối chán nản nói: “Nếu hôm nay lời cũng đã nói ra, ta không lừa gạt ngươi nữa.”

Y đứng dậy cực kỳ chậm rãi, kéo áo dày mũ nặng đi tới trước mặt Triệu Hủ.

Triệu Hủ vẫn không nhúc nhích, giống như trước mắt cũng không có người này.

Hiên Viên Hối ở trước mặt hắn từ từ ngồi xổm xuống, cầm tay hắn, Triệu Hủ mặc cho y cầm lấy, vẫn như tượng đất không vui không giận.

“Chúng ta quen biết quá lâu, lâu đến mức ngươi ở bên cạnh ta thật giống như chuyện đương nhiên, hỗ trợ ta, đề điểm ta, nương tựa giúp đỡ lẫn nhau, lâu đến mức ta quên mất, kỳ thực tất cả những thứ này cũng không phải là thiên kinh địa nghĩa, ngoại trừ ta, ngươi còn có Triệu thị…” Đầu ngón tay Triệu Hủ như băng sương, lạnh đến lòng Hiên Viên Hối: “Trong lòng ta làm sao có thể không có ngươi? Muốn cùng ngươi như hình với bóng, muốn cùng ngươi da thịt kết thân, muốn cùng ngươi bên nhau lâu dài, vậy là đủ phải không?”

Thanh âm của y nhất quán trong trẻo cao vút, lúc hứng thú còn hát cho Triệu Hủ nghe một khúc dân ca đất bắc, quả thực như thương kim khanh ngọc, đâu có giống như bây giờ mất tiếng trầm thấp, tràn đầy vị chát?

Hiên Viên Hối cười khổ: “Chúng ta đều biết, từng đó cũng không đủ. Túc vương phi, Thập Cửu Lang, Triệu Dương Quang, ngươi không bỏ được Dĩnh Xuyên Triệu thị và Sĩ tộc truyền thừa, lẽ nào ta có thể bỏ xuống Độc Cô mẫu phi, bỏ xuống Bạch Nhật xã vẫn luôn trung trinh với Hiên Viên hoàng thất, bỏ xuống Lang Gia vương, Kim Thành vương, Nhu Nghi tỷ tỷ đã chảy quá nhiều máu vì hoàng thất dòng họ như vậy? Thiên hạ này nói lớn thì lớn, kì thực cũng chỉ là tấm bản đồ to nhỏ, đâu có đủ phân chia?”

Triệu Hủ nhìn vào mắt y, con mắt kia thực sự đẹp đẽ, tựa xanh biếc tựa lam, nhìn kỹ còn mang theo chút xám —— núi xuân sừng sững, nước hạ mênh mông, lá thu tiêu điều, tuyết đông trắng xóa, bốn mùa luân chuyển, đều trong mắt một người.

“Từ sau khi sĩ thứ hợp lưu, Sĩ tộc vẫn vững vàng ở giữa cầu thắng, bây giờ lại lớn gan cầu biến, đệ tử thế gia đại tộc, dồn dập tìm kiếm minh chủ, đặt cược vài nơi, thật chỉ là vì duy trì hiện trạng?” Hiên Viên Hối hít sâu một hơi: “Không nói những nơi khác, hiện tại Trường An Trung Thư tỉnh, dĩ nhiên là đã có phần!”

Triệu Hủ thần sắc bất biến, hiển nhiên đã hiểu từ lâu.

“Vậy còn ngươi? Đã nghĩ qua?” Ngón tay Hiên Viên Hối hơi căng thẳng.

“Nghĩ tới.” Triệu Hủ thản nhiên nói: “Ngày lên xe ngựa tới Túc Châu ta đã sớm nghĩ qua, cũng chỉ là thoáng qua, bởi vì khi đó ta cùng với Vương gia chẳng hề thân quen, ta cũng biết bằng chí hướng bản tính của Vương gia, tuyệt đối không thể đáp ứng.”

Hiên Viên Hối trầm mặc nói: “Sĩ tộc muốn thiên hạ này chia làm ba bảy loại, mà ta lại muốn hoàng thất độc tôn, còn lại chúng sinh bình đẳng, ngày sau tất có tranh chấp, ngươi chọn thế nào?”

“Sĩ tộc.” Triệu Hủ không chút nghĩ ngợi: “Thời điểm thiên hạ đại loạn, tất nhiên có người muốn thừa dịp loạn thôn tính sáp nhập, Sĩ tộc càng rõ hơn, thời điểm tiền triều rung chuyển, chư thế gia đã đạt được thành tựu, sau đó tiền triều thành lập, thái tổ ban bố phương pháp chiêm điền ấm khách (dạng như đăng kí hộ khẩu chia đất), mới chống đỡ được thế gia. Bây giờ thấy thiên hạ bất định, giả sử cố sự tái diễn, Vương gia sẽ lấy hay bỏ?”

Hiên Viên Hối cười nhạt: “Đồn điền, đất ruộng, thậm chí sửa lại chế độ thuế, vẫn sẽ muốn chiếm được đất tốt hơn. Tam thúc của ngươi dĩ nhiên đứng sai đội, phụ thân ngươi ít ngày nữa ổn thỏa đi ra chủ trì đại cục, có phải hắn sẽ buộc ngươi cưới vợ sinh con?”

“Triệu thị ta dòng dõi phồn thịnh, không cần ta quan tâm, còn điện hạ thì sao?” Âm thanh Triệu Hủ nhẹ như gió thổi.

Sắc mặt Hiên Viên Hối trắng bệch, lại nghe Triệu Hủ thấp giọng nói: “Trước khi điện hạ đăng lâm cửu ngũ, ta vẫn là Túc vương phi, cũng hi vọng đoạn thời gian này, Túc vương như trước chỉ là Túc vương của Túc vương phi.”

______________________________

Tác giả có lời muốn nói: Vương gia thừa nhận yêu thích Vương phi thế nhưng đây…

Hắn và Vương phi vấn đề giống nhau bọn họ đều hạ bất định quyết tâm

Tui đã nói cái này biểu lộ không ngọt mọi người sau khi xem xong muốn đánh thì đánh đi (đội nắp nồi)

Mà nói ra dù sao cũng hơn không nói có đúng hay không? Phía sau là những ngày phải bận đại nghiệp

Bình luận

Truyện đang đọc