HỎA VŨ CHIẾN THẦN TẦN VŨ PHONG

Chương 1133

Tần Vũ Phong chắp tay sau lưng mà đứng, giả vờ nhìn xung quanh như không có chuyện gì xảy ra.

Công Tôn Vũ nghiến răng nghiến lợi, trong một lúc vậy mà không biết nói cái gì cho phải. Anh ta cũng không biết đã có bao nhiêu năm, không có bị người thế tục chọc tức rồi.

Tần Vũ Phong, thật có bản lĩnh! Công Tôn Vũ mang Tần Vũ Phong theo, một đường đi tới trước hồ sen.

Lão thiên sư ở đây, đợi đã lâu.

“Tham kiến Lão thiên sư!”

Công Tôn Vũ dẫn theo Tần Vũ Phong, cung kính hành lễ với Lão thiên sự.

Tần Vũ Phong khách theo chủ, cũng học Công Tôn Vũ, học lễ nghi của Long Hổ Sơn.

Chân đứng thành hình chữ bát hai tay kết hợp, tay trái là dương tay phải là âm, âm dương hòa hợp, lấy dương át âm.

“Tiểu hữu ở đây hành lễ với ngài!”

Lão thiên sư cười cười, vẫy tay với Tần Vũ Phong: “Vũ Phong câu nệ có thể nói là rất cổ hữu, tiểu hữu không cần đa lễ, không cần học theo thằng nhóc này!”

Tần Vũ Phong cả kinh, không nghĩ tới tin đồn về Lão thiên sư, lại là người không câu nệ tiểu tiết như thế.

Nhưng Tần Vũ Phong vẫn khách khí nói: “Lão thiên sự khách khí rồi, tôi chẳng qua chỉ là dân chúng thấp cổ bé họng, khi nào lại được một tiếng tiểu hữu với Lão thiên sư!”

Lão thiên sư cười vang nói: “Dân chúng thấp cổ bé họng, trấn thủ biên cương Đại Hạ an bình, nếu là bình dân làm sao chịu nổi chứ! Tiểu hữu quá mức khiêm tốn rồi!”

Lúc này Tần Vũ Phong mới phát hiện, Lão thiên sư không phải là khách sáo giả tạo, mà là thật lòng nói.

Tần Vũ Phong lại đối với Lão thiên sư, lấy lễ chắp tay trong dân gian, Lão thiên sự theo đó cũng chắp tay đáp lễ với anh.

Vẻ mặt Công Tôn Vũ đứng ở một bên, ngược lại có chút rối rắm, anh ta và Tần Vũ Phong giao thủ nhiều lần, mà hôm nay sư phụ lại xưng tiểu hữu với Tần Vũ Phong, vậy anh ta nên xưng hô với Tần Vũ Phong như thế nào ? Cũng không thể gọi thúc bá đi!

Nói như vậy, ngay cả Công Tôn Vũ cũng không bình tĩnh nổi rồi.

Lão thiên sư nhìn về phía Tần Vũ Phong, đi thẳng vào vấn đề: “Tiểu hữu, tôi ở Long Hổ Sơn nhận được tin tức, tiểu hữu đã có được thần binh Hiên Viên Kiếm, nói vậy là thanh kiếm bên hông tiểu hữu này, có phải không?”

Tần Vũ Phong nghe Lão thiên sư nhắc tới Hiên Viên Kiếm, trong nháy mắt liền cảnh giác hơn. Nhưng đây dù sao cũng là địa bàn của Lão thiên sư, vẫn là phải giữ cho ông mấy phần mặt mũi.

Tần Vũ Phong gật đầu: “Đúng vậy, ánh mắt Lão thiên sư thật tốt.”

Lão thiên sư vuốt vuốt chòm râu, nói: “Tiểu hữu không cần khẩn trương như thế, không phải tôi muốn lấy binh khí trong tay tiểu hữu, chiếm thành của mình, mà là muốn giúp tiểu hữu!”

“A?” Tần Vũ Phong nhíu mày: “Xin chỉ giáo cho?”

Lão thiên sư dừng một chút, lại tiếp tục nói: “Tiểu hữu còn chưa biết, Hiên Viên Kiếm chính là binh khí thánh đạo, bây giờ xuất thế, nhất định bị người người ham muốn chiếm đoạt!”

“Theo tôi được biết, đã có không ít tông môn quy ẩn, phải ra nhiều nhân tài kiệt xuất thế hệ sau, trong đó có tông sư Nhị Tam Trọng Thiên nhiều như nước chảy, chỉ sợ sẽ mang đến phiền toái cho tiểu hữu rồi!”

Tần Vũ Phong ngừng lại.

Lão thiên sư cũng là người tông môn người, tại sao lại đem những tin tức của tông môn khác, tiết lộ cho anh chứ?

Một tay Tần Vũ Phong sờ lên vỏ kiếm, nói: “Còn đây là binh khí thánh đạo, chẳng lẽ Lão thiên sư cũng không mơ ước sao?”

“Nếu tôi nói không mơ ước, tiểu hữu chắc cũng không tin, nhưng vẫn cần nói rõ nguyên nhân trong đó với tiểu hữu.”

Lão thiên sư vừa nói, vung tay lên, chỉ về phía hồ sen bên ngoài: “Tôi ở Long Hổ Sơn tự tại tiêu diêu, ẩn thế nhiều năm, cần gì phải tham dự phân tranh trong giang hồ chứ?”

“Tiểu hữu, tôi biết, cậu lo lắng tôi thèm thuồng binh khí tượng trưng hoàng quyền này, nhưng tôi biết, trên người tiểu hữu, còn có một món bảo vật khác.

“Nếu vật này để lộ ra hậu thế, vạn dân thần phục, ranh giới vạn dặm, phải thuộc về sở hữu của riêng một người.

“Mà hôm nay tiểu hữu, sở dĩ có thể có được thần binh, cũng không phải là bởi vì đoạt được vật này à.”

Tần Vũ Phong kinh hãi, trong một khoảnh khắc vậy mà không khống chế được vẻ mặt của mình.

Ý của Lão thiên sư, không phải là ngọc tỷ truyền ngôi trong tay anh chứ?

Lão thiên sự vuốt râu mép, cười nói bảo bối này, là năm nào tháng nào khi nào mà Tần Vũ Phong có được, đoạt được từ trong tay Tứ Hải Triều.

Toàn thân Tần Vũ Phong chấn động, vô cùng sợ hãi.

Lão thiên sư nói xong, tiếp tục cười nói: “Vật này tôi cũng không có toan tính thèm thuồng, lại càng không vì nó mà quấy rầy tiểu hữu, nói chi đến thèm thuồng Hiên Viên Kiếm!”

Bình luận

Truyện đang đọc