HỎA VŨ CHIẾN THẦN TẦN VŨ PHONG

Chương 1797

Đan dược chia ra làm cấp chín, cấp một là tệ nhất, càng lên cao thì công dụng càng mạnh. Vả lại cây Huyết Liên Tâm ngàn năm còn có thể bù đắp dữ tổn thất của tinh hồn.

Tần Vũ Phong nheo nheo mắt lại, xem ra tên Ma Quân Cửu U này dạo này đã gặp phải chuyện gì rắc rối rồi đây… Vả lại Tần Vũ Phong cũng nghĩ đến một chuyện khác.

Hèn chi cô Đường Sương này còn trẻ như thế, thực lực cũng không phải quá cao siêu nhưng lại có thể trở thành bảo chủ.

Thì ra là bởi vì Đường Gia Bảo là gia đình quyền cao chức trọng trong việc luyện dược.

Đường Sương ôm lấy cái hộp trong lòng mình với vẻ cực kỳ nuối tiếc.

“Khi xưa bố tôi…cũng chính là bảo chủ nhiệm ký trước “Trước khi chết bố tôi cũng biết mạng sống mình không kéo dài được bao lâu nên chủ động dâng hiến thân thể mình để bồi dưỡng ra cây Huyết Liên Tâm ngàn năm này, lẽ ra tôi còn ngỡ…

Đầu ngón tay của Đường Sương nhẹ nhàng vuốt nhẹ cái hộp: “Lẽ ra tôi còn ngỡ số mệnh của tôi và bố sẽ giống nhau nhưng không ngờ lại bị Ma Quân mở miệng đòi lấy cây Huyết Liên Tâm ngàn năm này.”

Tần Vũ Phong khẽ mím môi, anh nhất thời cũng không biết nên nói cái gì.

Dù sao đây cũng là chuyện gia thế và giá trị quan niệm của nhà Đường Sương.

Anh cũng không có gì để nói.

Huống hồ gì thân phận của mình bây giờ là người trong tà đạo, nếu như buông lời an ủi e rằng sẽ làm người ta phải ghi ngờ.

Bản thân mình có thể trà trộn vào đội xe của đối phương đã rất may mắn rồi, một thân một mình tiến lên không biết còn gặp phải bao nhiêu thứ rắc rối nữa. Vả lại con đường này tuyết rơi trắng xóa mênh mông hoàn toàn không thể phân biệt được phương hướng, bản thân trên đường đến đây không bị lạc đường đã may mắn lắm rồi.

Đối phương chắc chắn rất rành đường chứ không giống mình có khả năng đi lạc đường nên sẽ tránh được rất nhiều rắc rối về sau.

Tần Vũ Phong mím chặt mồi rồi chau mày mở miệng nói: “Nếu đây là bảo vật mà Ma Quân Cửu U muốn lấy thì ai lại dám to gan đến cướp chứ? Chẳng lẽ không sợ Ma Tôn trả thù sao?”

Đường Sương nghe thế bèn kinh ngạc hỏi: “Cái này…Tu La đại nhân không phải có thù với tổ chức cướp bóc sao? Sao có thể không biết chứ?”

Tần Vũ Phong ho khan một cái mới phát hiện mình đã nói lỡ lời: “Tôi…có thù với một người trong số họ nên quyết định giết một cách sảng khoái.

“Tôi thật sự không biết họ lại là một tổ chức cướp bóc đấy.

Lúc này Đường Sương mới tỉnh ngộ. Người trong tà đạo có thể không thể nào nhẫn nhịn được trong thế giới phàm tục.

Đường Gia Bảo của nhà Đường Sương cũng sở hữu cách làm khác với đại đa số những người trong tà đạo nhưng dù sao thì trong tà môn nên Đường Sương cũng có thể lý giải được cách nghĩ của người trong tà đạo.

Làm người chỉ muốn được tự do tự tại, lúc không thích thì giết ngay là xong, chuyện sau này cứ mặc kệ.

Trong lòng Đường Sương đang cổ vẽ ra một cái cớ hoàn toàn cho Tần Vũ Phong.

Nhưng cô ta lại không biết rằng sau khi Tần Vũ Phong nhìn thấy khuôn mặt bừng tỉnh của Đường Sương thì trong lòng thầm nói cô gái này thật sự quá dễ bị lừa gạt mà…

Đường Sương mở miệng nói: “Đúng rồi, trước khi ngài du ngoạn bên ngoài nói không chừng có chạm mặt nhưng không biết đấy.

“Tổ chức cướp bóc này tồn tại rất lâu rồi nhưng phạm vi hoạt động ở khu vực lân cận của Ma Môn, hành tung không cố định, cả lại trước kia họ từng vì muốn cướp một món bảo vật mà ẩn hết khí tiết tung tích, cho dù có chọc tức ba vị Ma Quân trong Ma Môn chúng ta thì e rằng Ma Quân cũng rất khó tìm ra tung tích của bọn họ.”

Đường Sương vừa nói vừa thở dài một cái: “Mặc dù trước kia cũng đã đoán được rồi, Ma Quân Cửu U bảo chúng tôi giao ra Huyết Liên Tâm ngàn năm chắc chắn là phải mạo hiểm một phen nên mới cố tình gọi cao thủ của Đường Gia Bảo chúng ta đến.”

Sau đó Đường Sương lại cười đau khổ: “Nhưng mà Đường Gia Bảo chúng tôi dù sao cũng là gia đình quyền cao chức trọng trong việc luyện dược nên thực lực tổng hợp vẫn còn khá yếu, khi đối mặt với đám người đó e rằng không đủ sức để phản kháng..

Tần Vũ Phong mím chặt môi và nói một cách chắc nịch: “Tôi đi cùng mọi người sẽ bảo vệ cho mọi người nên không cần phải lo lắng những điều này”

Bình luận

Truyện đang đọc