HỎA VŨ CHIẾN THẦN TẦN VŨ PHONG

Chương 232:

Tân Vũ Phong gạt những lời khó nghe sang một bên, cũng không nán lại nữa, trong nháy mắt rời khỏi khu Diên Ba, biến mất trong màn đêm.

Cho đến khi anh đi xa, tứ đại hộ pháp mới thở phào một hơi, như đi tới trước quỷ môn quan.

Trận chiến vừa rồi giống như một cơn ác mộng đối với họ.

“Hừ hừ hừ…”

Đột nhiên, Đường Tam Hoàng phát ra tiếng rít gào cuồng loạn, bộ mặt dữ tợn, giống như một con quỷ.

“Tân Vũ Phong, chuyện này thật là nhục nhã!”

“Thù này không báo, thề không làm người!”

Một luồng khí cuồng bạo bộc phát trong cơ thể, lan tràn ra tứ phía, nhiệt độ xung quanh giảm xuống mức đóng băng.

Tửu hộ pháp khó khăn bò lên, vẻ mặt còn vô cùng kinh hãi.

“Cậu chủ, Đông Hoa là một nơi thị phị, không nên ở lại lâu! Chúng ta vẫn nên báo cáo về lại tổng bộ, mời Long Chủ và cái vị Thiên Vương tới đây để báo thù đi!”

“Không được!”

Đường Tam Hoàng lắc lắc đầu: “Nếu mới như vậy đã trở về, toàn bộ Liên đoàn Tây Hải, chẳng phải là đều đã biết tôi đã thất bại?

Trước mắt, tôi phải lấy lại danh dự vừa đánh mất, tôi sẽ tự tay lấy lại nói”

“Nhưng mà..”

Tửu hộ pháp ra vẻ khó xử.

Vừa rồi chiến đấu, cũng đã quá rõ ràng, bọn họ và Tân Vũ Phong thực lực chênh lệch, cách nhau quá xa.

Trừ khi trở về điều động binh lực, nếu không, căn bản không có khả năng chiến thẳng Tân Vũ Phong!

“Thiếu chủ, tôi có hai ý này!”

Sắc hộ pháp đột nhiên nghĩ ra cái gì đó.

“Đừng úp úp mở mở, mau nói!” Đường Tam Hoàng lập tức thúc giục.

“Chủ tịch Phong Vân cực kỳ mạnh mẽ, hiếm khi gặp phải đối thủ trong hàng ngàn người, nhưng anh ta cũng có một điểm yếu, đó là cô gái tên Lâm Kiều Như! Chỉ cần cô ấy bị bắt, không lo chủ tịch Phong Vân không nghe lời chúng ta nữa!” Sắc hộ pháp điềm đạm nói.

Đường Tam Hoàng nghe vậy, suy nghĩ một lát, liền lắc lắc đầu: “Với cách làm này, là một con dao hai lưỡi, hại người hại mình!

Nếu là mắc phải sai lầm, chắc chắn sẽ bị anh ta trả thù, đến lúc đó… Anh ta cũng sẽ không nương tay với chúng ta nữa đâu!”

“Còn có một cách khác! Ba năm trước, chủ tịch Phong Vân đột nhiên biến mất một cách bí ẩn, ở rể tại Lâm gia, cưới đệ nhất mỹ nhân Đông Hoa Lâm Yến Vân làm vợ, sớm chiều ở chung, cùng chung chăn gối! Cô gái Lâm Yến Vân, hẳn là biết một ít bí mật về anh ta, hơn nữa hai người đó đã ly hôn, còn có mối thù rất lớn!”

“Chúng ta có thể dùng Lâm Yến Vân làm bia đỡ đạn, để anh ta phải xông pha chiến đấu! Bởi vì cô ta và chủ tịch Phong Vân có mối thù sâu với nhau, cho nên họ sẽ không màng tất cả mà báo thù! Cho dù chúng ta không thể khiến chủ tịch Phong Vân đi vào chỗ chết, ít nhất cũng có thể tạo ra một chút phiền toái!” Sắc hộ pháp điềm đạm nói.

“Cũng có lý, lập tức đi sắp xếp mọi chuyện đi!”

Đường Tam Hoàng gật gật đầu, trong mắt bốc cháy lên ngọn lửa báo thù hừng hực.

Trung tâm thành phố, hộp đêm Thiên Hương Các Đây là chỗ ăn chơi lớn nhất tại Đông Hoa, muốn chơi qua một đêm, tiền phải có ít nhất mười con số.

Và các kỹ nữ trong đó đều là những người phụ nữ xinh đẹp, người được lựa chọn từ hàng trăm cây số xa xôi. Họ đều rất đẹp, rất tuyệt vời, ai đi qua cũng phải ngoảnh đầu lại nhìn.

Chỉ cần ngươi có tiền, có thể được đối đãi như một vị hoàng đế ở đây!

Mà ở hộp đêm Thiên Hương Các, có một chỗ phòng chứ đồ, giam giữ rất nhiều cô gái đang chuẩn bị được “huấn luyện”.

Lâm Yến Vân cũng ở đó!

Mấy ngày nay, Lâm Yến Vân sống không bằng chết.

Cô ta vốn là Lâm gia đại tiểu thư, từ nhỏ chưa bao giờ chịu cay đẳng, vẻ ngoài vô cùng xinh đẹp, bên cạnh cũng không thiếu người muốn hầu hạ cô ta, ngay cả các công tử nhà giàu cũng rất nhã nhặn ân cần với cô ta.

Nhưng ở đây, họ đều là những người phụ nữ cùng lứa tuổi, cô ta chẳng có đặc quyền gì mà còn bị người khác ghen tị vì nhan sắc của mình.

Những “thầy cô” ở Thiên Hương Các phải dạy cho cô ta nhiều kỹ năng để lấy lòng đàn ông, nếu dám lười biếng sẽ phải chịu cảnh đánh đập, mắng mỏ, sỉ nhục, thậm chí là không có cơm để ăn nữa Hơn nữa, ông Kim đã đặc biệt ra lệnh chăm sóc cô ta thật tốt!

Những cô gái khác trong phòng này cũng vì vậy mà ngắm vào cô ta nhiều hơn!

Đặt đinh vào giày của cô ta!

Nhổ nước miếng vào thức ăn!

Vẩy mực lên quần áo!

Mỗi ngày đều là sự tra tấn dã man, khiến Lâm Yến Vân rơi vào cảnh kêu trời trời không thấu, kêu đất đất chẳng thưa.

“Này…người mới tới, trên sàn có vết nước, nhanh lau đi!”

Một người phụ nữ trong một thời trang khiêu gợi, hùng hùng hổ hổ chửi rủa.

Lâm Yến Vân trong lòng không hề muốn cam chịu, nhưng vẫn cố nén sự phẫn nộ, đi lấy cây lau nhà.

Ai dè người phụ nữ hầm hổ kia, đạp vào người khiến cô ta ngã lăn ra lăn đất.

“Ai cho cô dùng cây lau nhà, dùng lưỡi liếm sạch sẽ đi!”

Bình luận

Truyện đang đọc