HỎA VŨ CHIẾN THẦN TẦN VŨ PHONG

Chương 1713

“Trời ạ, Tần Vũ Phong không chỉ có lực phòng ngự cực mạnh Long Uy Thiên Cang mà ngay cả sự hiểu biết về kiếm đạo cũng đã cao và kinh người như thế.

“Không phải, sao mấy người nhìn ra gì vậy? Tôi xem mãi mà không thể hiểu nổi? Chiêu thức của Kiếm Trần và Tần Vũ Phong còn không phải là những chiều cơ bản nhất sao? Vì sao mấy người xem mà đều mê mần như vậy chứ?”

Ngay lập tức liền có người nương theo danh nghĩa giải thích mà phản bác lại: “Không hiểu thì đừng có mà nói bậy nữa!”

“Tuy rằng chiêu thức kiếm của hai người rất bình thường nhưng đã đạt tới cảnh giới rất cao, nếu không có sự hiểu biết xuất thần về kiếm đạo thì sao một chiêu kiếm đơn giản lại có thể trôi chạy như vậy chứ?”

“Chỉ là không hiểu gì thì đừng nói chuyện lung tung, cứ im lặng mà xem là được rồi!”

“Trời ạ, tuy rằng chiêu kiếm của bọn họ đều đơn giản, nhưng mà… Nhưng mà tôi cảm thấy tôi đã học được không ít từ nó!”

“Không sai! Tôi cảm thấy Bình Cảnh của tôi ở phương diện kiếm đạo mà nhìn thấy hai người kia thì cũng có chút lay động!”

Người nọ vừa nói xong, thế nhưng mọi người ngồi ở trên mặt đất đã bắt đầu ngồi thiền rồi tìm hiểu!

Không sai, cho dù hai người Tần Vũ Phong và kiếm Trần có đấu với nhau bằng kiếm pháp đơn giản nhất nhưng cũng có thể khiến quần chúng ở một bên đột phá Bình Cảnh và thoát ra khỏi mê cung!

Đây chính là đỉnh cao của kiếm khách!

Sau một hồi lâu không có chiêu thức hoa lệ nào, cũng không có nội kình hùng hậu gì, nhưng so với bất cứ khuôn sáo hay sự chỉ đạo tỉ mỉ nào thì cũng đủ để dẫn tới cuộc chiến kinh hoàng…

Điều đó có thể khiến cho mọi người chú ý cảm nhận hơn về sức hấp dẫn của kiếm đạo trong một cuộc quyết đâu!

Nhưng mà không được bao lâu sau, hai người cũng sắp phân chia được thắng bại. Tần Vũ Phong lại dùng một chiêu nữa rất nhẹ nhàng, tay phải cầm kiếm của Kiếm Trần run rẩy một cái, trường kiếm rơi khỏi tay.

Sau đó Tần Vũ Phong rất quyết đoán mà thu hồi trường kiếm lại, không tiếp tục công kích nữa.

Trên mặt Kiếm Trần hiện lên một tia mất mát.

“Tôi thua rồi.”

Môi Kiếm Trần gắt gao mím chặt thành một đường thẳng. Phải biết rằng Kiếm Trần đã bắt đầu chạm vào kiếm ngay từ khi mới biết đi.

Trên con đường kiếm đạo tới bây giờ, Kiếm Trần đã sờ bò lăn lộn được hơn ba mươi năm.

Nếu nói không đứng được ở đỉnh cao của kiếm đạo thì tuyệt đối cũng phải là một nhân vật trên kim tự tháp. Như tông chủ của Vạn Kiếm Môn chuyên đi tu kiểm đạo còn khó phân thắng bại với Kiếm Trần trong vòng một trăm chiều.

Nói ra không phải kiêu ngạo nhưng trước đó kiểm Trần chưa từng gặp qua một đối thủ nào ngang tầm với Tần Vũ Phong cả.

Mặc dù chỉ có một chiều kiếm đơn giản nhất nhưng cũng có thể nghiền áp anh ta dễ như trở bàn tay

Nghĩ đến đây Kiểm Trần không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh.

Mà Tần Vũ Phong nghe thấy Kiếm Trần nhận thua xong thì chỉ vô cùng bình tĩnh mà gật gật đầu với Kiếm Trần.

Kiếm Trần chắp tay ôm quyền với hướng Tần Vũ Phong, tuổi tác của chàng trai trước mặt còn không nhiều bằng số năm mình đã tu luyện kiếm đạo, nhưng…

Nhưng Kiếm Trần cũng đã chịu phục.

Sau khi Kiếm Trần cương quyết hành lễ với Tần Vũ Phong xong, anh ta không lưu luyến gì mà bước thắng xuống dưới lôi đài.

Tam trưởng lão thấy thế thì cũng tuyên bố người thắng cuộc của trận đấu này là Tần Vũ Phong.

Lúc này không có ai khiếp sợ, không có ai bàn luận, chỉ có cục diện bình tĩnh đến đáng buồn.

Nhưng trên thực tế, dưới cục diện đáng buồn này có sóng to gió lớn như thế nào thì sợ là chỉ trong lòng mọi người mới biết được!

Không sai, mọi người ở đây đều không hẹn mà cùng nhau cảm thấy khiếp sợ không nói thành lời.

Mạnh.

Thật sự là quá mạnh.

Mặc cho ai cũng không nghĩ tới sự hiểu biết về kiếm đạo của Tần Vũ Phong vậy mà có thể đánh bại Kiếm Trần của Vạn Kiếm Môn!

Kiếm Trần là người thế nào?

Không nói đến chuyện anh ta xếp hạng như thế nào ở trong bảng Thiên Kiêu, nhìn toàn bộ ba sơn năm môn bảy mươi hai tông, trừ ngoài tam sơn ra thì chỉ sợ không có Thiên Kiêu nào trẻ tuổi mà có thể tranh đấu kiểm đạo được với Kiếm Trần

Trong sân im lặng ngắn ngủi trong một cái chớp mắt.

Bình luận

Truyện đang đọc