HỎA VŨ CHIẾN THẦN TẦN VŨ PHONG

Chương 388

“Tất cả các quân nhân nhận lệnh! Nguyện ý cùng chỉ huy ra ngoài chiến đấu!”

Trong nhiều tướng lĩnh đồng loạt gầm thét, âm thanh chói tai. Trong mắt anh là những kỉ niệm ngày trước, tràn đầy cảm xúc. Ba năm rồi!

Nhớ lại lần cuối cùng, chiến thần Thiên Vũ điều quân trên chiến trường, là ba năm trước.

Và giờ đây, được sát cánh chiến đấu cùng chiến thần Thiên Vũ là vinh quang lớn lao của bọn họ.

Sau ngày hôm nay, cái tên Thiên Vũ chắc chắn sẽ làm rung chuyển cả thế giới!

Hang Tuyết Lăng, trên đường biên giới.

Một nửa triệu chiến binh nước Độc Quyết đang áp đảo và đông đúc, không thể nhìn thấy đâu là điểm bắt đầu đâu là điểm kết thúc.

Giống như một dòng chảy lớn !

Ngay cả trên khoảng cách gần nhất, cũng khó không thể cảm thấy ớn lạnh như những đoàn âm binh trải dài khiến người khác phải lạnh sống lưng

Những thước phim chiến tranh đó vốn không thể vẽ ra được một bức tranh chân thực và hào hùng như thế.

” Khu Khu Khu!”.

Âm thanh the thé của chiếc khèn vang lên bầu trời phương Bắc, đó cũng chính là dấu hiệu của sự tấn công.

Binh lính ngay lập tức giàn trận!

Đội quân đông đảo này đã được tập luyện tấn công từ trước rất máu chiến, nếu để đợi viện binh của Đại Ninh đến biên giới thì đã quá muộn rồi.

Ở bên phía Đại Ninh.

Tám mươi nghìn binh lính dùng đạn thật , khiến tất cả bọn họ phải nín thở, cảnh giác.

Bọn họ là những người lính tinh nhuệ nhất, là trụ cột của từng đội quân, trên chiến trường nhất định sẽ không lùi bước.

Tuy nhiên, bây giờ bọn họ phải đối mặt với kẻ thù của chính mình, nhưng tất cả những điều này đều là sự thật.

” Bùm!” ” Bùm!” ” Bùm!”

Đột nhiên, từ quân đội nước Độc Quyết đông đảo , có một người cao hơn hai mét cường tráng, rắn rỏi, giống như một tòa tháp bước ra.

Thân trên trần trụi, cơ bắp cuồn cuộn như đồng và sắt, đầy sức mạnh bùng nổ.

Có vẻ như anh ta có thể mở một ngọn núi và phá vỡ một tảng đá chỉ với một cú đánh!

Và trên ngực anh ta, có một vết sẹo rõ ràng, gần như chạy khắp cơ thể anh ta.

” Ha ha ha!”  Người đàn ông lực lưỡng bất ngờ ngước lên trước mặt bọn họ gầm thét, dùng tay đấm vào ngực, tư thế lạ lùng khiến mọi người sửng sốt.

“Ôi trời ơi!” . ” Đó là chiến binh lợi hại nhất của nước Độc Quyết – Áo Quảng!”

“Nghe đồn, người này trời sinh có sức mạnh siêu phàm, có thể nâng mấy ngàn kg cột đồng, sức khoẻ vô cùng lợi hại, không ai có thể địch nổi!”

“Từng có tám ngàn người chết ở trong tay hắn mà hắn không dùng một viên đạn!”.

“Phải để ý – có một đống xương xung quanh chiếc vòng cổ có răng cổ của anh ta mà anh ta giết mọi kẻ thù, anh sẽ bẻ một cái răng của mấy người đó, như một bộ sưu tập !!”

Sự xuất hiện của Áo Quảng khiến cục diện của Đại Ninh trở nên rối ren.

Nhiều chiến binh tỏ ra kinh hoàng, đầu gối yếu dần, hơi thở gấp gáp.

Thân là đệ nhất chiến binh, địa vị của Áo Quảng ở Độc Quốc, sánh ngang với địa vị của Tần Vũ Phong nước Hoa Hạ !

Trong trận chiến này, Áo Quảng đích thân dẫn dắt đội, điều này đã chứng tỏ tham vọng của nước Độc Quyết.

Nếu không chống lại được, tám vạn binh sĩ tinh nhuệ có mặt rất có thể sẽ chết thảm thương.

Và cánh cửa phía bắc đang rộng mở, năm mươi vạn quân Độc Quyết có thể tiến thẳng vào, đốt cháy, giết chóc, cướp bóc và giết đến Thủ đô Đế quốc !

Vì lý do này, không có chi phí nào, họ phải giữ biên giới.

Đột nhiên, Áo Quảng da bước lên ngôi sao băng và đi về phía trại của Đại Ninh, hét lên:

” Mấy thứ ngoài lề của Đại Ninh , đừng làm những chuyện không cần thiết!”

” Các ngươi những cái này tám vạn tàn dư, năm trăm vạn Thổ không thể chống lại kỵ binh, ngoan ngoãn nằm xuống cánh tay, ta có thể tha cho ngươi một mạng, còn cho ngươi rượu cùng mỹ nữ!”.

” Nếu ai dám chống lại, thì chặt đầu và phơi xác ở nơi hoang vu!” Áo Quảng muốn những lời này có thể lay động trái tim quân nhân. Tuy nhiên, về phía Đại Ninh , một vị tướng lập tức đứng lên. ” Áo Quảng, đừng có quá manh động!”

” Chắc anh đã quên, vị trí của chiến thần Thiên Vũ, không phải chỉ để đó cho vui đâu, chẳng nhẽ anh chưa từng trốn khỏi nỗi kinh hoàng của người đó sao?”.

“Vết sẹo trên ngực này của ngươi là do người ấy để lại! Thật sự rất nhớ vết sẹo này từng rất đau mà!”

Bình luận

Truyện đang đọc