HỎA VŨ CHIẾN THẦN TẦN VŨ PHONG



Bọn họ biết được, lúc nào đi ra ngoài Triệu Long cũng đều sẽ mang theo một người ngoại quốc tên là Mike.

Người tên Mike kia có sức chiến đấu đạt cấp A, đang dần chuyển sang tông sư, chính là trình độ tông sư tử trọng thiên.

“Cái người tên Mike dẫn theo Triệu Long chạy sao?” Có người còn cẩn thận đặt câu hỏi.

Diệp Thanh Đình không nói gì, quay đầu lại nhìn.

Mọi người thuận theo ánh mắt của Diệp Thanh Đình mà nhìn qua.

Một thứ đồ vật miễn cưỡng xem như đồng nát, nằm yên ở đó.

“Đó là Mike sao?”
“Thật sự là Mike á?”
Mấy người họ nhịn không được lại hỏi.

Đương nhiên, cũng có nhiều người thấy khiếp sợ không nói nên lời.


Mike uy danh hiển hách, khiến họ không dám tạo ra Mike thứ hai, một người máy có sức chiến đấu cấp A….

Cứ như vậy mà trở thành đống sắt vụn sao? “Tôi không phải đang nằm mơ đó chứ?” Có người còn tự cho mình một bạt tai.

“Đánh anh, anh có đau không?” Người khác lại đánh anh ta một bạt tai.

“Đau”
“Vậy anh không nằm mơ, tôi cũng vậy.”
Nhóm người không hẹn mà cùng hít vào một ngụm khí lạnh.

Cái tên Triệu Long này là con chó trung thành nhất ở
Thiên Môn đấy, thế mà lại chết đi như vậy sao?”
Đối với mọi người mà nói, có thể đây là điều không thể tưởng tượng nổi.

Hay là cái vị khách quý của Long Môn nhìn qua rất ôn hòa kia đã giết chết anh ta sao.

Nghĩ tới đây, mọi người đều kinh sợ không thôi, sau đó họ rối rít bắt đầu nhớ lại, mình có đắc tội với vị khách quý
Long Môn này hay không.


Cũng may, ngoài trừ hôm qua có hùa theo Diệp Kính Dương giễu cợt vài câu, còn lại thì không có hành động khác người nào cả.

Như vậy….

Tần Vũ Phong hẳn sẽ không trách tội bọn họ chứ?
Dù sao đêm qua, Tần Vũ Phong cũng không có tức giận, nhóm người vội vã nhìn về phía Tần Vũ Phong với ánh mắt ngờ vực.

Người trẻ tuổi này không lộ rõ cái gì, vậy mà lại mạnh tới vậy! Còn may anh là khách của Long Môn, chứ không phải kẻ thù của Long Môn!
Nghĩ tới đây, cả nhóm người đều âm thầm cảm thấy may man.

Mà lúc này, Tan Vũ Phong bị nhóm người nhìn chằm chăm chỉ có một vẻ mặt là vô tội khoát tay áo mình.

“Nhìn tôi làm gì? Cần phải về rồi sao.”
Dường như việc giết một người máy có sức chiến đấu cấp A, căn bản là chuyện không đánh nhắc tới vậy.

Nhận thức được cái này, nhóm người kia càng thêm chấn động dữ dội.

Nhưng dù là vậy, Tần Vũ Phong vẫn vô cùng tỉnh táo, thậm chí căn bản không hề dao động.

Diệp Thanh Đình là người tỉnh táo lại đầu tiên, dù sao cô ta cũng là người chứng kiến hiện trường, tiếp nhận đầy đủ các thể loại đả kích rồi.

“Được về trước thôi, hôm nay Tần Vũ Phong cũng đã mệt mỏi rồi.”
Nhóm người kia lập tức im lặng..


Bình luận

Truyện đang đọc