HỎA VŨ CHIẾN THẦN TẦN VŨ PHONG

Chương 630:

Nói đến đây, Lâm Kiều Như bày ra gương mặt xinh đẹp có chút phiếm hồng: “Em đã nguyện ý làm người phụ nữ của anh, đương nhiên nguyện ý cùng anh đồng cam cộng khổ, cùng anh chia sẻ hoạn nạn! Bất kể là xảy ra chuyện gì, em cũng sẽ không rời bỏ anh!”

“Mà nói đi cũng phải nói lại, cái này cũng trách em mới đúng! Kẻ thù của anh cường đại như vậy, thế nhưng em lại thực lực hèn. mọn, cái gì đều không làm được, chỉ có thể trở thành gánh nặng của anh”

“Bây giờ, mắt em lại còn bị mù, ngay cả tim của anh với cái tim dã thú cặn bã của Tần Thiên Lâm còn không phân rõ, còn chẳng phải để anh gánh thêm cục nợ lớn nữa hay sao!”

“Em làm sao mà trở thành phiền phức của anh được!” Tần Vũ Phong cảm động nắm chặt tay Lâm Kiều Như : “Kiều Như, em thoải mái tinh thần đi, bảo vệ em là trách nhiệm của anh!”

“Cơ mà, anh lần này rời Để Độ chính là để tiến về tỉnh Điện Thuận, thu hoạch một gốc cây thuốc tên là Cửu Diệp Kim Liên! Em có nhớ thần y Tiết đã từng nói, Cửu Diệp Kim Liên có thể chữa trị khỏi đôi mắt của em không?”

Lâm Kiều Như nhẹ gật đầu, ôn nhu nói: “Anh vất vả rồi”

“Vì em, đây thì có thể coi là cái gì đâu”. | Tần Vũ Phong sờ lên tóc Lâm Kiều Như, đứng lên: “Em trước hết nên ở đây nghỉ ngơi thật tốt, không cần sợ hãi, ngoài cửa anh sắp xếp các anh em bảo vệ”.

“Tối hôm qua, thần y Tiết nói đôi mắt em không nên để chậm trễ hơn nữa tốt nhất mau chóng làm phẫu thuật, hiện tại em đã tỉnh rồi, anh đi tìm thần y Tiết, sắp xếp cho em phẫu thuật ngay”.

Lâm Kiều Như nhẹ gật đầu, ngồi ở trên giường, chờ đợi Tần Vũ Phong sắp xếp.

Bên ngoài phòng phẫu thuật.

Đèn đỏ sáng lên, ánh sáng lập lòe.

Hành lang bệnh viện ngập ngụa mùi nước sát trùng, tràn vào khoang mũi Tần Vũ Phong.

Tần Vũ Phong ở bên ngoài phòng, trông ngóng ròng rã một ngày, chỉ biết đi qua đi lại hết ngoài hành lang đến giữa hành lang.

Trong cầu thang tầng lầu, tàn thuốc rơi khắp nơi trên đất, tất cả đều là của Tân Vũ Phong.

Lâm Kiều Như ở bên trong phòng giải phẫu. Thần y Tiết trước đó đã từng nói, xem trạng thái cô hiện giờ, cũng không phải là hoàn toàn thích hợp giải phẫu, nhưng thương tổn của con mắt, đã không thể tiếp tục để nó kéo dài được nữa.

Bởi vì tình trạng thân thể của Lâm Kiều Như không khỏe, thần y Tiết đã đến trong vòng một ngày.

Tần Vũ Phong cũng chờ ở bên ngoài một ngày, trong lòng vô cùng nóng nảy, một khắc đều không ngồi được đi đi lại lại.

Anh cắn răng, thậm chí còn bắt đầu cân nhắc xem có nên xông vào hay không, nhìn chằm chằm Lâm Kiều Như làm phẫu thuật.

Đúng lúc này. “Đùng!” Cửa phòng phẫu thuật mở ra.

Tần Vũ Phong tay mò lấy trong túi hộp thuốc lá, đang định đi trong cầu thang châm một điều nữa, hóa giải một chút tâm tình đang nôn nóng, lại nhìn thấy thần y Tiết ra.

Thần y Tiết đầu đầy mồ hôi, trên thân y phục giải phẫu nhìn qua đều như bị mồ hôi ướt đẫm, dáng vẻ như sắp ngã quy đến nơi, sắc mặt trắng bệch, hai chân đều đang run rẩy.

Thần y Tiết vừa đi ra khỏi phòng giải phẫu, lập tức đặt mông ngồi trên mặt đất, cầm trong tay một bình nước khoáng, liền mở ra, sức lực thậm chí cũng không có.

Tần Vũ Phong đi tới, nhận lấy chai nước khoáng trong tay thần y Tiết, giúp ông vặn ra, còn không đợi đưa cho thần y Tiết, liền chờ không kịp mà hỏi: “Thần y Tiết, Lâm Kiều Như thế nào?”

Mặc dù thần y Tiết là bậc thầy y học của quốc gia, cơ hồ chưa hề thất thủ qua lần nào, nhưng giờ phút này trái tim Tân Vũ Phong, vẫn tựa hồ như đang treo lửng lơ giữa không trung.

“Vào xem một chút đi!”

Thần y Tiết có chút không còn khí lực, đáp.

Tân Vũ Phong được sự đồng ý, một khắc cũng không muốn trì hoãn, nhấc chân liền muốn hướng thẳng đến phòng giải phẫu phòng khử độc xông vào, lại bị thần y Tiết dở khóc dở cười gọi lại.

“Đợi chút đã! Đem chai nước khoáng trong tay cậu, đưa cho tôi mau!”

Tần Vũ Phong vỗ trán một cái, thật sự là càng muốn nhanh chóng càng dễ phạm sai lầm!

Tần Vũ Phong lại đem chai nước suối khoáng cho thần y Tiết, lần nữa hướng đi tới phòng giải phẫu.

Bình luận

Truyện đang đọc