HỎA VŨ CHIẾN THẦN TẦN VŨ PHONG



“Diệp Kính Dương, cầm miệng lại.

Diệp Thanh Đình quát cậu ta một tiếng: “Em nói linh tinh gì thế hả, cậu đây là cậu chủ của dòng trưởng chúng ta ở Đại Hạ, theo lý thì em phải gọi một tiếng anh họ đấy.”
Diệp Kính Dương khinh thường mà hừ một tiếng: “Anh họ cái con khỉ gì chứ, hóa ra là cậu chủ từ bên dòng trưởng đến à?”
“Xin lỗi? Dựa vào cái gì cơ?”
Diệp Thanh Đình nhíu chặt mày.

Tần Vũ Phong chỉ là người mà dòng trưởng đặc biệt cử xuống, hơn nữa theo cô ta cảm nhận thì Tần Vũ Phong này không hề đơn giản.

Người này không chỉ đơn giản là một người mình thường, có khả năng chính là một cường giả vô cùng mạnh.


Người mà dòng trưởng cử xuống là người mà Diệp Kinh Dương có thể chọc vào sao?
Khoan đã nói cái khác, từ trên xuống dưới của Long Môn vẫn luôn dựa vào lễ nghi của Đại Hạ, dù Tần Vũ Phong chỉ là anh họ, chỉ với một lý do này thôi thì Diệp Kính Dương đã phải tôn trọng rồi.

“Em tôn trọng anh họ cho chị! Xin lỗi anh họ đi!”
“Em không đấy!” Thái độ của Diệp Kinh Dương rất ngang bướng: “Ai mà biết được lần này dòng trưởng lại cử đến cái loại gì cơ chứ, em không thèm..

“Đủ rồi!” Diệp Thanh Đình nhìn Diệp Kính Dương càng nói càng xúc phạm, cô ta nhịn không được mà nói: “Còn láo xược như vậy thì em đừng mơ lấy tiền tiêu mặt nửa năm nữa!”
“Xin lỗi anh họ nhanh lên! Chị không muốn nhắc lại lần nữa đâu!” Sắc mặt Diệp Thanh Đình rất khó coi.

Diệp Kính Dương cũng tức giận cho đỏ mặt, có thể thấy là cậu ta không ngờ được chị mình lại vì một cậu chủ mà dòng trưởng phải xuống, mà làm khó cậu ta trước mặt nhiều người như vậy.


Xung quanh vẫn đang có rất nhiều người của Long Môn đang nhìn đấy.

Nếu xin lỗi thì cậu ta biết giấu mặt vào đâu? Huống hồ còn dùng tiền tiêu vặt sáu tháng sau để uy hiếp cậu ta.

Khóe miệng Diệp Kính Dương giật giật, hung hăng mà nhìn cái người gọi là cậu chủ của dòng trưởng kia.

Lúc đầu Tần Vũ Phong cũng không chú ý đến ánh mắt của Diệp Kinh Dương, chỉ nhướn mày mà nói với Diệp Thanh Đình: “Không sao, em họ, nếu được thì bỏ “Anh gọi ai là em họ đấy hả?” Diệp Kinh Dương như là nổ tung mà hét lên: “Chị tôi là người mà anh có thể tùy tiện gọi sao?”
Diệp Thanh Đình còn chưa kịp nói cái gì, thì Tần Vũ Phong đã phản ứng lại, cười như không cười mà nhìn Diệp Kính Dương: “Nói xin lỗi tôi.”
Mất công lúc nãy anh còn khách khí, suy xét về việc mình là một người lạ tự dưng xuất hiện trong nhà người khác, nên đã giúp cho thằng ranh này khuyên chị cậu ta.

Đúng là không biết phân biệt tốt xấu, không biết được ai có lòng tốt mà.

“Anh!” Diệp Kính Dương nghiến răng, siết chặt nắm đấm mà hét lên với Tần Vũ Phong: “Giả bộ cái gì hả? Có tin tôi đấm anh không hả? Còn xin lỗi? Nằm mơ đi!”.


Bình luận

Truyện đang đọc