HỎA VŨ CHIẾN THẦN TẦN VŨ PHONG



Nếu không vì bảo vệ Tần Vũ Phong, mẹ anh Thượng Quan Uyển Nhi cũng không bị đè dưới La Phù Sơn, làm linh hồn trận pháp nhiều năm như vậy.

Nếu không vì anh, Kiều Như đã không chết.

Vì anh mà bao nhiêu bi kịch xảy ra.

Bây giờ bất kể thế nào, Tần Vũ Phong đều phải ngăn cán! Ma Quân Cửu U thấy cuối cùng Tần Vũ Phong cũng ra tay, ông ta không khỏi mỉm cười khinh bỉ.

“Sao hả? Không trốn sau lưng đàn bà nữa à?”
Tần Vũ Phong không nói câu nào mà nhìn chằm chằm Ma Quân Cửu U, ánh mắt ấy như thể coi đối phương là người chết.

Ma Quân Cửu U không hiểu vì sao tự dưng bị Tu La nhìn chằm chằm đến nổi lạnh sống lưng.

“Cậu…”
Ma Quân Cửu U định nói gì đó nhưng đã bị Tần Vũ Phong cắt ngang.

“Ông đáng chết.” Tần Vũ Phong lạnh lùng nói.


Ma Quân Cửu U sửng sốt, sau đó giận dữ nói: “Cậu thật sự rất to gan!”
Tần Vũ Phong không nói câu nào, rút kiểm đánh nhau với Ma Quân Cửu U.

Đối phương cũng không chịu yếu thế, rút Bích Huyết Bàn Xà Phong ra đánh trả.

Bao ánh kiếm lóe lên, từng luồng kiếm khí bay vun vút.

Tình cảnh trở nên vô cùng phấn khích.

Mọi người nhìn mà hoa mắt.

Đường Sương đã sớm bị Đường Trưởng lão kéo đi, sợ cuộc chiến nơi này lan đến gần.

Đường Sương không hề chớp mắt, một mực theo dõi cuộc chiến.

Tốt quá rồi.


Chỉ cần Đại nhân Tu La có thể đứng dậy thì chuyện gì cũng tốt.

Đúng lúc này, Đường Trưởng lão đau lòng nói với Đường Sương: “Cô Cả! Hai người họ đánh nhau, cô chen vào làm gì?”
“Nếu không nhờ Đại nhân Tu La kịp thời, e rằng cô đã sớm…”
Đôi mắt đẹp của Đường Sương trở nên quyết đoán, cô ấy nhìn Đường Trưởng lão.

“Đường Trưởng lão, ông cũng biết rằng nếu không có Đại nhân Tu La, Đường Gia Bảo của chúng ta sẽ rơi vào kết cục thế nào nhỉ?”
“Nếu lần này chúng ta không thể đưa Huyết Liên Tâm ngàn năm đến tiệc sinh nhật, e rằng cả Đường Gia Bảo sẽ hủy hoại trong phút chốc!”
“Tu La đã cứu cả Đường Gia Bảo.

Đã như vậy rồi, nếu thật sự cần thiết, cho dù phải liều mình đổi mạng, Đường Sương này cũng có thể mà?”
“Cô… Ấy, cô thiệt là!” Đường Trưởng lão lắc đầu, không nói chuyện nữa.

Phải biết rằng năm đó Đường Sương được chọn làm Bảo chủ của Đường Gia Bảo, không phải vì Đường Sương có tấm lòng lương thiện thuần khiết, cực kỳ khác biệt với hầu hết người trong Ma Môn đó sao?
Ban đầu Đường Gia Bảo chỉ là một gia tộc đời đời luyện thuốc, vốn không có lòng tham dự vào chuyện môn phải tranh đấu.

Tiếc rằng sau này Ma Môn và Chính Đạo đánh nhau với quy mô lớn, cố ý phân tranh thiên hạ, cuối cùng bị các môn phái Chính Đạo đánh cho lui về Đại Hạ ở tận cùng phương Bắc.

Xui xẻo làm sao, năm ấy nơi ở của Đường Gia Bảo là địa bàn của Ma Môn.

Cứ như vậy, Đường Gia Bảo không cam lòng cũng phải phụ thuộc Ma Môn.

Hơn nữa Đường Gia Bảo luôn là gia tộc luyện thuốc, hiếm khi xuất hiện thiên tài giỏi cả luyện thuốc và võ thuật, phần lớn chỉ có tố chất bình thường, vốn không đủ sức phản kháng..


Bình luận

Truyện đang đọc