HỎA VŨ CHIẾN THẦN TẦN VŨ PHONG

Chương 19

Sáng ngày hôm sau, tại chỗ bán đấu giá Tinh Hải.

Bên ngoài cửa đỗ đầy những xe đắt tiền, những quan to mặt lớn đều tụ tập lại, trong đó không thiếu những người từ tỉnh khác đặc biệt theo đến đây.

Bởi vì hôm nay tại nơi này, sẽ diễn ra một buổi bán đấu giá trang sức.

“Giám đốc, vừa rồi người trung niên bước vào phòng số một là ai vậy? Còn dẫn theo mười mấy người bảo vệ nữa, trông rất là lợi hại!” Một người phục vụ hỏi.

“Suyt, nhỏ tiếng thôi! Đó là người giàu nhất Dương Hải của chúng ta – Đường Thiên Bá!” Giám đốc trịnh trọng nói.

Cái gì?

Người phục vụ kinh ngạc đến thất sắc, không ngờ rằng mình có thể gặp được đại nhân vật trong truyền thuyết.

Nhưng quan trong là, vừa rồi hình như cô ta nhìn thấy Đường Thiên Bá đang quỳ rạp xuống trước mặt một người đàn ông trẻ tuổi.

Rốt cuộc là đã có chuyện gì?

Bên trong phòng số một.

“Lão bộc Đường Thiên Bá, xin chào cậu chủ!”

Đường Thiên Bá quỳ rạp trên đất, cung kính mà lại nhún nhường.

Cảnh tượng này mà bị truyền ra ngoài, sợ là sẽ kinh động cả một Dương Hải.

“Không cần đa lễ, đứng dậy đi!”

Tần Vũ Phong thản nhiên mở lời.

Mặc dù ba năm trước anh đã giải ngũ về quê, thoái ẩn giang hồ, nhưng trong bóng tối lại tổ chức một thế lực thuộc về riêng mình.

Tập đoàn Phong Vân!

Còn về Đường Thiên Bá, lại là người phát ngôn mà anh nâng đỡ ở Dương Hải, thời gian ba năm ngắn ngủi, đã đạt được của cải mà người thường khó có thể tưởng tượng nổi, trở thành người giàu nhất Dương Hải!

Không hề khoa trương khi nói, Đường Thiên Bá có được ngày hôm nay đều là nhờ vào công lao của Tần Vũ Phong.

“Cậu chủ, món đồ hôm nay được mang ra đấu giá, là một sợi dây chuyền có tên “Đôi Cánh Thiên Sứ”, do những bậc thầy cấp quốc gia tốn mất năm năm để chế tạo ra, trông vô cùng khéo léo, có một không hai!”

Đường Thiên Bá cung kính nói.

“Không cần tiếc bất cứ giá nào, mua nó về!” Tân Vũ Phong nói đều đều.

“Vâng!”

Đường Thiên Bá gật đầu.

Trong phòng bán đấu giá, khách khứa bắt đầu lục tục đi vào.

Đột nhiên, một đôi nam nữ trẻ tuổi thu hút sự chú ý của mọi người, đó là Quách Tuấn Hùng và Lâm Yến Vân.

Lâm Yến Vân mặc một bộ lễ phục màu đỏ hoa hồng, làn da trắng trong như ngọc, mái tóc hơi uốn lọn để lộ ra sự quyến rũ phong tình, khuôn mặt cười tuyệt mỹ càng làm nét mặt tỏa sáng, khiến hoa nhường nguyệt thẹn.

“Đó không phải là đệ nhất mỹ nữ Dương Hải sao?”

“Nghe nói cô ta đã đá ông chồng phế vật kia, nhanh như vậy đã gả cho cậu Quách rồi!

“Chậc chậc… Cậu Quách đúng là có phúc khí, có thể lấy được một người đẹp cực phẩm như vậy!”

Nghe những lời bàn tán của mọi người, khuôn mặt Quách Tuấn Hùng đắc ý, ôm chặt lấy cái eo mảnh khảnh của Lâm Yến Vân.

Lâm Yến Vân cũng dựa sát vào trong lòng anh ta, nũng nịu nói: “Tuấn Hùng, chúng ta chuẩn bị kết hôn ngay rồi, em còn chưa có đồ trang sức gì ra hồn cả!”

“Bảo bối à, yên tâm đi! Anh cũng không phải tên quỷ nghèo Tần Vũ Phong kia, hôm nay anh đảm bảo sẽ tặng em một món quà quý giá!”

Quách Tuấn Hùng cao giọng nói.

Rất nhanh, buổi bán đấu giá chính thức bắt đầu.

Những châu báu quý giá đủ hình đủ kiểu, từng cái từng cái được trình lên.

Quách Tuấn Hùng cũng ném ra 6 tỷ, mua cho Lâm Yến Vân một chiếc nhẫn, làm Lâm Yến Vân vui vẻ ra mặt.

“Các vị khách quý, tiếp sau đây, sẽ là món đồ quan trọng nhất của lần đấu giá này, Đôi Cánh Thiên Sứ!”

“Giá khởi điểm một 3 nghìn tỷ!

Mỗi lần thêm giá, không thể nhỏ hơn 3tỷ”

Giọng nói của MC vang vọng cả căn phòng.

Trên đài cao.

Sợi dây chuyền Đôi Cánh Thiên Sứ đang lấp lánh hào quang, quả thực là một tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ, tìm không ra một tỳ vết nào cả.

Tất cả mọi cô gái trong khán phòng đều điên cả lên, gào thét ầm ï liên tiếp.

“Tuấn Hùng, sợi dây chuyền này đẹp quá, mua về tặng cho em có được không?”

Lâm Yến Vân kéo lấy cánh tay của Quách Tử Hảo, ra sức làm nũng.

“Khụ khu…”

Quách Tuấn Hùng ngượng ngùng ho ra hai tiếng: “Yến Vân, gần đây trong tay anh không có nhiều, đợi sau này hãy nói tiếp đi…”

Mặc dù nhà họ Quách là nhà giàu trong Dương Hải, nhưng tài sản cũng chỉ được mấy nghìn tỷ thôi, đại đa số đều là tài sản cố định rồi.

Vừa rồi tiêu mất 6 tỷ mua cái nhẫn, đã là quá vốn rồi, bây giờ sợi dây chuyền Đôi Cánh Thiên Sứ này mới giá khởi điểm đã cao đến 3 nghìn tỷ, bán hắn ta đi cũng không mua nổi.

“Ồ… được rồi!”

Đôi mắt đẹp của Lâm Yến Vân buồn bã, có chút ủ rũ.

“3010 tỷ!”

“3060 tỷ!”

“3150 tỷ!”

Không ngừng có người giơ bảng tranh giá, giá cả tăng vọt một đường thẳng.

“30 nghìn tỷ!”

Đột nhiên, bên trong phòng số một truyền đến một giọng nói vang vọng có lực.

Lời vừa nói ra, cả khán phòng đều vỡ òa.

Trong lòng tất cả mọi người đều | dậy lên cơn sóng lớn, bọn họ vô cùng kinh ngạc.

Dùng 30 nghìn tỷ để mua một sợi dây chuyền, phải có một gia tài khủng bố đến cỡ nào chứ?

Đừng nói đến thành phố Dương Hải, cho dù là cả một tỉnh Vân Mộc, đều chẳng có mấy người cả!

Đợi một lúc khá lâu, đều không có ai tiếp tục ra giá.

“Chúc mừng vị khách của phòng số một, đã mua được sợi dây chuyền “Đôi Cánh Thiên Sứ” với giá 30 nghìn tỷ!” MC kích động hét lên.

“Haiz… cũng không biết sợi dây chuyền này cuối cùng sẽ được đeo lên cổ ai, đó tuyệt đối phải là một người con gái hạnh phúc nhất trần đời!” Lâm Yến Vân cảm thán một câu.

Cùng lúc này, tin tức Đôi Cánh Thiên Sứ với 30 nghìn tỷ thành giao đã lan truyền khắp Dương Hải.

Đường lớn phố nhỏ đều đang thảo luận về tin tức thú vị này.

Còn về thân phận thần bí của vị thần kia cũng thu hút vô số những phán đoán.

Có người nói đó là ông to bà lớn ở Đế Đô, có người nói là trùm giới kinh tế, thậm chí còn có người nói là một vị hoàng tử của một nước nào đó.

Mua sợi dây chuyền này về, dường như Tần Vũ Phong vẫn cảm thấy chưa đủ lắm.

Bởi vì những sai lầm của anh, đã trì hoãn đến tận ba năm tròn, mới tìm lại được Lâm Kiều Như, áy náy trong lòng không phải một sợi dây chuyền là có thể bồi đắp được.

Trầm ngâm một lúc, Tần Phóng lại gọi điện cho Lâm Kiều Như: “Kiều Như, mấy ngày nữa là sinh nhật em rồi, muốn món quà gì nào?”

“Sao anh biết sinh nhật của tôi vậy?” Lâm Kiều Như kinh ngạc.

“Nghe được từ chỗ Yến Vân!”

“Tân Vũ Phong, không cần phô trương lãng phí, dù sao… tôi cũng chưa bao giờ trải qua sinh nhật cả…”

Lâm Kiều Như nói nói, cuối cùng giọng nói càng ngày càng nhỏ lại.

Cô chỉ là con gái ngoài giá thú, không được nhìn thấy ánh sáng, từ nhỏ đến lớn đều không nhận được tình yêu thương của bố, là mẹ cô ngậm đắng nuốt cay nuôi cô khôn lớn.

Cho nên nói, cô cũng chưa bao giờ khát vọng gì về sinh nhật cả, có điều, mỗi khi thấy người khác tổ chức party sinh nhật, trong lòng cô đều có chút lạc lõng.

“Kiều Như, coi nó như một tâm nguyện đi!” Tân Vũ Phong mở miệng lần nữa.

“Điều này…”

Cô nghĩ một lúc: “Tôi muốn xem sao băng! Lúc sao băng cắt ngang qua bầu trời đêm, trông rất đẹp…”

“Được, anh sẽ khiến ước mơ của em thành hiện thực!” Tần Vũ Phong trầm giọng nói.

Nghe câu nói này, Lâm Kiều Như căn bản không hề coi là thật.

Dù sao thì, ai có thể tặng được điều đó chứ?

Thời gian ba ngày thấm thoắt trôi qua.

Cuối cùng cũng đã đến ngày kết hôn.

Lúc chiều tối, nhà họ Lâm giăng đèn kết hoa, không khí vui sướng hân hoan.

Mặc dù Lâm Yến Vân kết hôn lần thứ hai, nhưng nhà họ Quách vẫn cưới hỏi đàng hoàng, làm vô cùng long trọng, chỉ riêng sính lễ đã đủ mười mấy cái xe rồi.

Những họ hàng thân thích nhà họ Lâm đều ngồi trên những chiếc xe đắt tiền đi tới khách sạn Caesar.

Mà Lâm Kiều Như cũng ở trong đó.

Cô vốn là thân phân con ngoài giá thú, căn bản không đủ tư cách tham dự hôn lễ.

Nhưng lần này, Lâm Yến Vân lại đặc biệt phái người đến mời cô, vì muốn ở trước mặt công chúng hung hăng vũ nhục cô.

Hôm nay, rõ ràng là sinh nhật của Lâm Kiều Như, nhưng căn bản chẳng ai nhớ tới cả.

Tất cả những sự chú ý, đã đều bị buổi hôn lễ này cướp mất.

“Haiz…”

Lâm Kiều Như ngồi bên trong xe lặng lẽ thở dài một hơi, cô hiểu rõ lòng dạ hiểm ác của Lâm Yến Vân, lại phải chịu bó tay.

Nếu cô không đến, ngược lại sẽ bị trả thù.

Nhưng không biết vì sao, bóng hình của Tần Vũ Phong lại đột nhiên hiện ra trong đầu Lâm Kiều Như!

Nếu anh ở đây, nhất định sẽ bảo vệ cô, giống như hôm ở khách sạn đã đánh Tôn Vĩnh Trung tơi bời vậy!

Bình luận

Truyện đang đọc