Vô Tấn cảm thấy hơi kỳ quái. Vì sao Hắc Mễ lại quan tâm tới đại ca của hắn chứ? Giao tình của hắn và Hắc Mễ cũng chưa tới mức này. Hắc Mễ dừng chân nói khẽ với hắn:
- Duy Minh bị bắt, Phượng hoàng hội đã kinh động rồi. Ta nghe nói A Cô đã phát Phượng hoàng lệnh với Lưu Cầu đảo. Phượng Hoàng Lệnh là mệnh lệnh cao nhất của Phượng hoàng hội, không dễ dàng được vận dụng. Ta vào Phượng hoàng hội mười năm nay mới gặp có một lần thôi. Rất có thể là Trần lão đại cũng sẽ đến đó.
Trong lòng Vô Tấn càng thêm kinh dị. Phượng hoàng hội là đại hải đạo đệ nhất của vương triều Đại Ninh. Bọn họ chiếm Lưu Cầu đảo, khống chế mấy chục vạn đảo dân, không khác gì một tiểu quốc. Vì đại ca hắn, ngay cả Phượng hoàng hội cũng bị kinh động thế là thế nào? Chẳng lẽ mẫu thân của bọn họ thật sự là tỷ muội của Trần lão đại thật? Là cậu tới cứu cháu sao? Hắn vẫn luôn cảm thấy có gì đó không đúng lắm nhưng lại không nhận ra nguyên nhân từ đâu.
Theo Hắc Mễ tới hậu viện, Vô Tấn lại càng hoảng sợ hơn. Chỉ thấy trong viện đã có hai mươi mấy đại hán bưu hãn, ai nấy đều mặt mày dữ tợn. Bọn họ mặc áo ngắn màu đen cả, để phanh ngực, lộ lông ngực đen xì, trên có xăm một con phượng hoàng giương cánh, giống hệt như con phượng hoàng trên kim bài của hắn.
Phía dưới bọn họ mặc quần thụng màu đen, thắt lưng đều có trường đao, không cần nghĩ cũng đoán ra được đây đều là hải tặc của Phượng hoàng hội rồi. Dù tướng mạo bọn họ hung ác nhưng mỗi người lúc này đều như cừu non. Mà phía trước bọn họ lại là một nữ tử trẻ tuổi vóc người thon thả.
Vô Tấn vẫn gọi nàng là Hắc muội, tên thật là Trần Anh, là con gái duy nhất của thủ linh Phượng hoàng hội Trần An Bang, là một nữ đầu lĩnh hải tặc chính cống.
Lúc này trong tay Trần Anh với làn da đen bóng của có một cây côn. Vẻ mặt nàng giận dữ, đi qua đi lại trước mặt bọn họ, vừa đi vừa chỉ vào mặt mà mắng:
- Cái đám rùa đen các ngươi! Ta đã quy định thế nào rồi, tốt nhất là trước chính ngọ phải tới, nhưng các ngươi thì sao? Không ai tới đúng giờ hết!
Nàng gõ mạnh gậy lên đầu một đại hán. Đầu đại hán lập tức bị đánh cho máu tươi chảy ròng ròng.
- Lý Nhị, ngươi là đầu lĩnh của bọn họ, ngươi giải thích cho ta!
Dù mặt chảy đầy máu như đại hán nọ vẫn không dám lau đi, nói nhỏ:
- Trên biển hôm này gió lặng, tốc độ rất chậm!
Trần Anh lại hung hăng nện một côn nữa lên lưng hắn, tức giận mắng:
- Vài chục năm làm thảo khấu kiếm ăn trên biển ăn cứt cả sao? Ngay cả bà cô ta cũng biết hôm nay là gió nghịch, ngươi lại không biết à?
- Ty chức biết!
- Biết sao các ngươi còn không xuất phát sớm?
Đại hán không dám giải thích tiếp với Trần Anh. Trần Anh vừa có cảm giác, quay đầu lại liền thấy Vô Tấn đang nhìn nàng, vẻ tức giận trên mặt lập tức biến mất, lộ vẻ kinh hỉ:
- Là chàng!
Vô Tấn gật đầu với nàng, khẽ cười, lại nhìn qua đám đại hán đứng đầy sân, ý tứ rằng nàng trước tiên xử lý xong chuyện đi đã.
Vô Tấn đến khiến Trần Anh vui vẻ, sự tức giận trong lòng sớm đã bay biến hơn phân nữa nhưng vì mặt mũi nàng cũng không thể dễ dàng tha cho đám thủ hạ, sắc mặt lại hơi lộ vẻ giận dữ, vung mộc côn lên:
- Hôm nay không xử phạt các ngươi, quay về đảo sẽ cho mỗi người ba mươi côn. Xéo đi ăn cơm đi!
Các đại hán như trút được gánh nặng, đều chạy về phòng cơm.
- Ngươi chờ một chút.
Trần Anh gọi Lý Nhị lại, móc cái khăn tay ra ném cho hắn:
- Băng bó vết thương lại đi, đừng làm ta thấy ghê!
- Đa tạ a cô!
Lý Nhị vô cùng cảm kích, vội vàng băng bó chút vết thương. Trần Anh lúc này mới từ từ đi tới trước mặt Vô Tấn, ném gậy gỗ xuống, vỗ vỗ tay cười hỏi hắn:
- Có thấy ta rất hung ác không?
Vô Tấn lắc đầu:
- Nàng làm việc theo bang quy, không hung ác thì làm sao lập uy được?
Trần Anh cười khúc khích, lộ ra hàm răng trắng như những vỏ sò nhỏ.
- Chàng cũng có chút nhãn quan đó. Kỳ thật hôm nay cũng là nể mặt chàng mà tha cho bọn họ một lần. Nếu không thì hôm nay ta sẽ đánh cho mỗi người ba mươi côn.
- Đánh nhiều người như vậy không đau tay sao?
Vô Tấn nói đùa với nàng.
Trần Anh nghe thấy hắn có ý quan tâm tới mình, trong lòng dâng lên cảm giác ngọt ngào. Nàng nắm tay mình, giọng nói hơi làm nũng:
- Đương nhiên là đau rồi!
Hai mắt nàng lại chớp chớp, lộ ý cười nghịch ngợm:
- Nhưng mà ta sẽ không tự mình động thủ đâu. Ta để cho bọn họ đánh nhau, sau đó ta sẽ đánh một người cuối cùng, vậy thì cũng không đau tay rồi.
Vô Tấn cười miễn cưỡng. Trong lòng hắn có chuyện nên cũng không thể đùa giỡn nhiều với Trần Anh. Hắn chỉ Hắc Mễ nói:
- Ta tìm Hắc Mễ có việc.
Trần Anh vốn đang muốn hỏi hắn một chút lần trước tại sao mình đang gội đầu thì hắn lại lẻn đi mất nhưng nhận ra ánh mắt của Vô Tấn hơi nặng nề, biết là hắn lo lắng cho đại ca của hắn, liền thản nhiên cười, an ủi hắn:
- Chàng đừng lo. Ba canh giờ trước ta đã phát Phượng Hoàng lệnh rồi. Chỉ trong năm ngày là phụ thân sẽ tới. Khi đó bọn họ có gan không tha người, chúng ta sẽ san bằng huyện nha, cho cái gì mà thị lang, Huyện lệnh thành quỷ dưới đao hết!
Vô Tấn không khỏi cười khổ một tiếng. Năm ngày mới tới thì sợ rằng cơm nước nguội lạnh hết rồi:
- Ta chỉ sợ thời gian quá dài thì đại ca sẽ gặp bất lợi.
- Ta biết. Chúng ta vào trong nhà thương lượng. Không phải ta còn có hai mươi mấy thủ hạ đó sao?
Trần Anh bám nhẹ vào tay Vô Tấn, đôi mắt đen láy đa tình nhìn hắn, ôn nhu nói:
- Chàng yên tâm đi! Ta sẽ dùng toàn lực trợ giúp chàng.
Vô Tấn lo đại ca gặp chuyện không may, trong lòng âu sầu. Sự quan tâm chân thành của Trần Anh không khỏi khiến hắn hơi cảm động. Hắn gật đầu:
- Đa tạ nàng rồi. Cũng cám ơn nàng vì ta mà phát Phượng Hoàng lệnh.
- Ha ha!
Trần Anh không nhịn được mà bật cười.
- Không phải ta phát Phượng Hoàng lệnh vì chàng. Chàng còn chưa có tư cách đó đâu!
Mặt Vô Tấn đỏ lên. Hóa ra là hắn tự mình đa tình. Trần Anh kéo tay hắn cười nói:
- Nhưng nếu chàng gặp chuyện không may thì ta cũng phát đó, đi thôi! Trong phòng sẽ có người giải thích cho chàng.
Trần Anh chỉ lớn hơn Vô Tấn hai tháng tuổi. Cô cô của nàng là mẫu thân Vô Tấn, trên thực tế nàng chính là chị họ của hắn, hơn nữa từ nhỏ cô cô đã có ý cưới nàng cho Vô Tấn, dù chưa định chính thức, chỉ là người lớn nói chuyện thôi nhưng nàng đã có ý này rồi. Ba năm trước đây Vô Tấn tới Lưu Cầu đảo, dù hắn có ngốc một chút nhưng Trần Anh cũng không ngại, luyện võ với hắn, lửa gần rơm cả một năm rưỡi. Vô Tấn rốt cục cũng là mối tình đầu của nàng. Bọn họ trở thành một đôi tình lữ.
Một năm rưỡi trước, Vô Tấn rời khỏi Lưu Cầu đảo, hai người liền mất liên lạc. Lần này Trần Anh phụng mệnh phụ thân tuần tra các trạm gác ngầm tại bờ bi*n đ*ng Nam, đồng thời cũng bởi Duy Minh tham gia tuyển chọn chủ sự hộ Tào mà đến bảo vệ an toàn cho hắn. Nàng đã nhớ nhung Vô Tấn một năm rưỡi rồi, nhưng mấy lần bọn họ gặp mặt cũng không có thời gian ở chung.