HOÀNG TỘC

Vô Tấn thầm khen, Tề tiểu thư và mình cùng nghĩ ra một chuyện. Một trăm vạn ngân lượng bị rút đi, hắn cũng cảm thấy có chút không đúng.

Sắc mặt Tề Vạn Niên cực kỳ trầm trọng, lão biết cháu gái nói rất đúng. Lão lại bảo:

- Ngươi còn chưa nghĩ tới một điểm khác. Hộ bộ là bị Thân quốc cữu khống chế, hắn sẽ không nể mặt Đông Lai tiền trang, nhưng sẽ nể mặt Bách Phú tiền trang. Mà ba mươi hải thương rút bạc là Đông Lai tiền trang xúi giục, điều này chứng minh lần này là Đông Lai và Bách Phú hợp tác cùng nhau xuống tay với Tề Thụy Phúc. Phong thư này ghi từ một ngày rưỡi trước, ta rất lo việc tễ đoái đại nguy mô đã xảy ra.

Nói đến đây, lão cầu xin nhìn hướng Vô Tấn.

Vô Tấn hiểu ý lão, bây giờ thời gian chính là sống còn, lập tức nói:

- Ta có thể thông qua quan phương truyền tin viết một phong thư cho Tô đại nhân, xin hắn thư thả thu ngân thuế vài ngày. Sau đó Tề gia phải lập tức thông báo cho huyện Duy Dương mở rộng để dân chúng rút bạc, cũng lập tức tổ chức ngân lượng các nơi khẩn cấp chi viện huyện Duy Dương.

Ngừng một lát, Vô Tấn lại nói.

- Nhưng ta phải nhắc nhở lão gia chủ, lần này rất có thể là Bách Phú, Đông Lai liên hợp toàn diện tấn công Tề Thụy Phúc, lão gia chủ cần phải chuẩn bị tâm lý.

Vô Tấn vừa dứt lời, ngoài cửa truyền đến thanh âm kinh hoàng của quản gia.

- Lão gia! Lão gia! Triệu quản sự đến đây!!!

Giọng quản gia rất khẩn trương, dường như đã xảy ra chuyện lớn gì đó.

Tề Vạn Niên cảm thấy bất an, lập tức ra lệnh:

- Để hắn tiến vào!

Chỉ nghe tiếng bước chân vội vàng, một người đàn ông lảo đảo đi vào. Gã là một quản sự của Tề Đại Phúc tiền trang huyện Giang Ninh, họ Triệu.

Trong tay gã cầm một xấp ngân phiếu, cao giọng khóc lớn:

- Lão gia chủ, thuộc hạ có tội, đoái ra hai mươi tấm ngân phiếu giả!

Tề Vạn Niên kinh ngạc, tay run run cầm lấy một tấm ngân phiếu, hướng ánh sáng nhìn. Vô Tấn cũng lấy một tấm hướng tới ánh sáng xem xét. Đây là ngân phiếu trăm lượng riêng biệt của Tề gia, sợi chỉ cực kỳ đặc biệt, bảy sợi chỉ màu dưới ánh đèn trông thấy rõ ràng.

Xem cỡ nào thì đây cũng là tấm phiếu thật. Vô Tấn chợt nghĩ ra cái gì, lập tức móc từ trong ngực ra một tấm ngân phiếu trăm lượng của Tề Đại Phúc, so sánh hai cái, hắn rốt cuộc phát hiện vấn đề. Dãy số chữ viết không giống, đều là dãy số chữ đen nhưng một là in ấn, một cái là tay làm. Tuy nhiên, độ tương tự rất cao, không dễ nhìn ra.

Ngay lúc này, cửa lại truyền đến giọng nghẹn ngào của Lưu quản sự:

- Lão gia, huyện Duy Dương phát sinh tễ đoái quy mô lớn, đã lan đến huyện Bình Giang, đều nói là Tề gia bị triều đình xét nhà!

Thân thể Tề Vạn Niên lung lay, ngất xỉu.

- Phụ thân!

- Tổ phụ!

Trong phòng thành rối mớ bòng bong. Quản gia và một gia nhân khác xông tới, ba chân bốn cẳng nâng Tề Vạn Niên về phòng. Quản gia lao đi mời đại phu,

Tề Hoàn lòng rối bời. Ngân phiếu giả xuất hiện, huyện Duy Dương phát sinh nguy cơ tễ đoái, đáng chết là phụ thân lại ngất xỉu, y thật không biết nên làm sao mới tốt. Lúc này y chỉ biết trông nhờ vào Vô Tấn, lập tức chắp tay cầu hắn.

- Có thể mời điện hạ ở lại một lát nữa được không?

Vô Tấn gật đầu:

- Yên tâm đi! Nếu cần thiết thì ta có thể ở lại Tề phủ qua đêm.

Tề Hoàn vô cùng cảm kích, sai người dẫn Vô Tấn đi nghỉ ngơi trước. Tề Phượng Vũ lại cực kỳ bình tĩnh, cô cầm ngân phiếu cẩn thận so sánh.

Vô Tấn được sắp xếp vào một tiểu viện trang nhã. Hắn chắp tay sau lưng chăm chú nhìn bầu trời đêm qua song cửa sổ. Tuy buổi tối đầu đông rất lạnh, nhưng hắn cảm giác không khí trong Tề gia còn lạnh hơn mùa đông ba phần.

Tề gia gặp phải cạm bẫy liên hoàn tỉ mỉ thiết kế. Dùng ngân thuế và đại hộ trước tiên lấy hết bạc trong ngân khố Tề Đại Phúc ở huyện Duy Dương, sau đó chế tạo lời đồn kích động dân chúng tễ đoái. Từ trước đến nay, ngân hàng gặp uy hiếp lớn nhất chính là tễ đoái. Một khi không thể đưa ra tiền, chẳng những tổn hại danh dự, còn sẽ phá sản.

Nhưng khiến Vô Tấn không thể không khâm phục là lúc này Giang Ninh phủ lại xuất hiện ngân phiếu giả. Nếu truyền ra tin tức, khiến người yêu cầu trả tiền mặt chen chúc đến, thì dù Tề gia có tiền trả nhưng sẽ không dám chi viện cho ngân khố huyện Duy Dương nữa, chiêu này giải quyết tận gốc, kế sách cực kỳ độc ác.

Thật ra Vô Tấn còn nhìn đến nguy hiểm sâu tầng hơn nữa, đó chính là Tề gia thả ra ngân lượng, những người đi vay chắc chắn hy vọng Tề gia bị xét nhà, thế thì họ không cần phải trả tiền. Cho nên dù bây giờ trong tay có tiền thì họ cũng sẽ chậm chạp không chịu trả lại, ôm nợ đứng nhìn, điều này tăng lên nguy hiểm tiền mặt cho Tề gia.

Có thể nói, đối thủ chọn Tề Đại Phúc tiền trang làm điểm công kích có ánh mắt cực kỳ sắc bén. Bất cứ khủng hoảng kinh tế nào đều bắt đầu từ phần tài chính. Tề gia gặp phải phiền phức cực lớn.

Đúng lúc này, Vô Tấn dường như có linh cảm gì, quay đầu lại, thấy Tề Phượng Vũ đứng ngoài cửa im lặng nhìn hắn.

Vô Tấn cười khẽ nói:

- Tề tiểu thư, có chuyện gì ư?

- Công tử, ta muốn nói chuyện với ngươi một lúc, có được không?

Vô Tấn gật đầu, khoát tay:

- Xin mời ngồi!

Tề Phượng Vũ đi vào trong phòng, ngồi xuống. Ánh mắt cô yên lặng không lộ ra chút kinh hoàng, khiến Vô Tấn thầm phục cô bình tĩnh. Tề phủ trên dưới rối loạn, chỉ có cô giữ được sự sáng suốt và tỉnh táo.

Vô Tấn quan tâm hỏi:

- Lão gia thế nào rồi?

- Cũng được, đại phu đã khám, nói chỉ là tức giận quá mới ngất, mạch tượng rất ổn định, vấn đề không lớn.

Tề Phượng Vũ lấy ra tấm ngân phiếu giả mới rồi, cười lạnh một tiếng:

- Ta đã nhìn ra quỷ kế của đối phương, đây không phải ngân phiếu giả mà là dùng ngân phiếu thật làm thành giả.

Vô Tấn ngẩn ngơ:

- Tề tiểu thư, ta nghe không hiểu.

- Rất đơn giản. Thật ra đối phương không hề nắm giữ kỹ thuật chống giả ngân phiếu của Tề gia, họ không thể làm ra ngân phiếu giả được. Cho nên họ không tiếc dùng ngân phiếu thật lấy đến giả tạo. Công tử trông thấy tất cả số ngân phiếu đều là loại trăm lượng, bởi vì trăm lượng ngân phiếu không ghi dãy số, có thể tùy thời trả tiền mặt, cho nên chúng ta không biết dãy số là thật hay giả. Xin công tử nhìn xem!

Tề Phượng Vũ lấy miếng nước trà rót trên dãy số, để nước thấm vào chốc lát, cô dùng ngón tay sờ, đưa ngân phiếu cho Vô Tấn.

- Xin công tử hãy nhìn xem!

Bình luận

Truyện đang đọc