HOÀNG TỘC

Hoàng Phủ Hằng gật gật đầu nói:

- Tên La Khải Ngọc kia là nhi tử của Tề Thanh độ sứ La Phỉ, tuy nhiên người này nhân phẩm không tốt, tiếng xấu rõ ràng, Tô tế tửu chắc sẽ không đáp ứng.

- Mẫu thân của ty chức cũng nói hắn nhân phẩm quá kém, học thức thiếu một chút cũng được nhưng nhân phẩm kém thì tuyệt đối không thu hôn thư, chỉ là Tề vương phi cứng rắn kín đáo đưa cho chúng ta.

- Vậy Quan gia thì sao?

Hoàng Phủ Hằng bất động thanh sắc mà truy vấn:

- Nghe nói điều kiện của Quan Hiền Câu không tệ, Tô gia sẽ đồng ý sao?

Tô Hàn Xương tuy là tiến sĩ Quốc Tử học nhưng hắn cũng không phải là một người đọc sách thánh hiền, trái lại hắn rất hứng thú với công danh sĩ lộc, đối với quan trường quy tắc ngầm hắn cũng vô cùng tinh tường.

Hắn biết rõ nguyên nhân thái tử tới đây nhất đinh là có quan hệ tới chuyện Thân Quốc Cữu cầu hôn, nhị đệ của mình là tâm phúc của thái tử, nếu như mình và Thân Quốc Cữu có quan hệ thông gia thì lập trường của nhị đệ sẽ bị ảnh hưởng rất lớn.

Tô Hàn Xương nghĩ tới đây lại nghi vấn tại sao phải đích thân Thân Quốc Cữu tới mặt nói chuyện thông gia với Tô gia, mà không phải là lễ bộ thị lang Quan Tịch? Theo lý thì Thân Quốc Cữu cầu hôn tăng sức nặng, nhưng đó chỉ là một nguyên nhân, đằng sau chỉ sợ còn mục đích.

Lúc này Tô Hàn Xương mới ý thức được rằng Thân Quốc Cữu có dụng ý rất sâu, muốn thông qua quan hệ này lôi kéo nhị đệ Tô Hàn Trinh của mình, ít nhất cũng phá hỏng quan hệ giữa nhị đệ và thái tử.

Thấy ánh mắt cảnh giác của thái tử, Tô Hàn Xương bừng tỉnh đại ngộ, thái tử lần này đến nhất định chất vấn mình tại sao lại quan hệ thông gia với Thân Quốc Cữu.

Nghĩ thông suống điều này, Tô Hàn Xương lập tức toát mồ hôi lạnh, nếu như mình đáp ứng cầu hôn của Thân Quốc Cữu thì chính là phạm vào tối kỵ trên quan trường, tương lai Tô phủ sẽ bị hủy diệt.

Hoàng Phủ Hằng thấy hắnthì không kiên nhẫn được lạnh lùng nói.

- Có phải Thân Quốc Cữu nói ra điều kiện thành thông gia rất ưu việt khiến cho Tô đại nhân động tâm không?

- Không không không...

Tô Hàn Xương liên tiếp nói ba cái không vội vàng giải thích:

- Thân tướng quốc không nói điều kiện gì chúng ta cũng không đáp ứng, trên thực tế Tô gia cảm thấy rất khó xử, hô nay Tề vương, Thân Quốc Cữu còn có Lan Lăng quận vương tam gia đều đồng thời tới cầu hôn.

- Chờ một chút.

Hoàng Phủ Hằng ngắt lời hắn mà nói:

- Ngươi vừa nói gì, Lan Lăng quận vương cũng cầu hôn?

- Vâng Lan Lăng quận vương cầu hôn cho cháu của mình là Hoàng Phủ Vô Tấn.

Hoàng Phủ Hằng thâm trầm mà nở ra một nụ cười, quả nhiên là tên tiểu tử thúi này, lợi dụng mình chèn ép Thân Quốc Cữu hóa ra hắn thật sự muốn lấy con gái của Tô Hàn Xương, thật là chuyện thú vị.

- Vậy Tô gia các ngươi cảm thấy Lan Lăng quận vương cầu hôn được không, Hoàng Phủ Vô Tấn kia ta cũng rất quen thuộc, Tô gia các ngươi sẽ nhận hắn làm rể sao?

- Hồi bẩm điện hạ, Hoàng Phủ Vô Tấn cho chúng ty chức cảm thấy không tệ lắm nhị đệ cũng đánh giá hắn rất tốt hơn nữa điều kiện thân thế của hắn cũng ưu việt nếu như nhận hắn làm rể cố nhiên là Tô gia may mắn,

Tô Hàn Xương vừa nói vừa cẩn thận quan sát biến hóa trên mặt của thái tử.

- Chỉ là nếu như Tô gia đáp ứng Lan Lăng quận vương thì sẽ đắc tội với Tề vương và Thân Quốc Cữu, cho nên tạm thời không đáp ứng, do cha ty chức quyết định.

Hoàng Phủ Hằng gật đầu:

- Quyết định của các ngươi là sáng suốt đó, không nên mạo muội đáp ứng bất kỳ chuyện gì, trong này liên quan đến rất nhiều quan hệ, các ngươi cần phải thận trọng, tuy nhiên ta có một điều nhắc nhở, nếu ta là ngươi ta sẽ không để cho huynh đệ của mình rơi vào tình cảnh xấu hổ.

Nói xong Hoàng Phủ Hằng liền đứng dậy cáo từ.

Hoàng Phủ Hằng ở trong xe ngựa nhắm mắt trầm tư, thân thể theo xe mà lắc lư, hắn suy nghĩ một chuyện khác, đó là lôi kéo Lương vương hệ, đây một mực là tâm nguyện của hắn, Vô Tấn được phong làm Lương quốc công chẳng khác nào tuyên bố Vô Tấn là người thừa kế của Lương Vương hệ.

Nếu thật sự hắn quan hệ thông gia với Tô gia thông qua Tô Hàn Trinh thì không phải mình đã có một chiếc cầu vô hình với Lương vương hệ sao?

Theo thái tử Hoàng Phủ Hằng Thân Quốc Cữu xác định là muốn lợi dụng quan hệ thông gia này mà lôi kéo Tô phủ, khiến cho Tô Hàn Trinh dần trở nên trung lập hơn nữa dưới sự tác động của Từ Viễn Đông Hải quận một lần nữa thiên hướng về phía Thân Quốc Cữu.

Có thể nói đây là âm mưu thâm hiểm, rất khó có thể giấu được thái tử, mà Thân Quốc Cữu xem ra cũng không khó giấu diếm cho dù thái tử cản trở, nhưng nếu hắn đã chuẩn bị đầy đủ, Quan Hiền Câu cũng sẽ trở thành rể hiền của Tô gia.

Thân Quốc Cữu ngồi ở trong thư phòng xem một tờ giấy nhỏ ngồi trước y chính là lễ bộ thị lang Quan Tịch đằng sau còn có Quan Hiền Câu.

Tờ giấy chính là do một gã ở quốc tử học ghi lại nói cho Thân Quốc Cữu tin tức trọng yếu.

Thân Quốc Cữu đem tờ giấy vê lại, cười nhạt nói với Quan Tịch:

- Thái tử nửa canh giờ trước vừa mới nói chuyện với Tô Hàn Xương.

Quan Tịch cùng với con của hắn là Quan Hiền Câu lớn lên rất giống nhau thân hình đều cao lớn, khuôn mặt hình vuông, mũi thẳng trong mắt có chút âm tàn, bất quá tuy bề ngoài kiên cường nhưng bên trong kỳ thực lại nhát gan.

Hắn ngồi trên ghế, bờ eo thẳng tắp Thân Quốc Cữu nói khiến cho hắn cảm thấy bất an:

- Vậy có ảnh hưởng tới lập trường của Tô Hàn Xương không? Ý của tiểu chất là Tô Hàn Xương có vì vậy mà sợ cự tuyền lời cầu hôn.

- Đương nhiên là có ảnh hưởng dù sao y cũng là thái tử, y đi tới Quốc Tử học mặc dù không thu hoạch được gì tuy nhiên giống như ngươi nói Tô Hàn Xương sẽ nghĩ tới chuyện từ chối hôn sự nhưng hắn cũng phải cân nhắc tới mặt mũi của ta, cho nên ta cho rằng kết quả cuối cùng hắn sẽ tiến hành cân đối, không đáp ứng cũng không từ chối.

- Vậy sẽ là gì?

Quan Tịch lo lắng hỏi:

- Hắn cứ như vậy vô kỳ hạn thì sao?

Thân Quốc Cữu thầm thở dài một hơi y cũng phát hiện ra Quan Tịch này thiếu kiên nhẫn rồi đã là lễ bộ thị lang mà biểu hiện giống như một tiểu cán sự mới vào quan trường, thiếu kiên nhẫn lo lắng như vậy thì làm được gì? Hôn sự bị uy hiếp thì sao, không bị uy hiếp thì sao? Cũng không phải là sinh tử quyết chiến, biểu hiện của Quan Tịch thật khiến cho y cảm thấy thất vọng.

Ngược lại con của hắn lại vững vàng tuy là người trong cuộc nhưng lại không bối rối, biểu hiện của Quan Hiền Câu so với lúc thất thố khi gặp Tô Hàn Xương hoàn toàn khác nhau.

Bình luận

Truyện đang đọc