HOÀNG TỘC

Trách không được nguyên một đoàn kéo tới, chủ tiệm tiệm sách là một trung niên nam tử ánh mắt hắn híp lại nói:

- Được được, ai cũng có hết.

Lạc Lạc lòng đã sớm như lửa đốt, hãy chạy vào tiệm sách bỗng nhiên truyền tới một tiếng la vui mừng:

- Thúc thúc đây là bản cuối cùng con lấy được rồi.

Chủ tiệm cười ha hả:

- Tiểu đệ đệ vận khí không tệ đây là lần thứ tư ta nhập hàng, bán xong cũng không kiếm được hàng nước.

- Đại thúc, sách như vậy bán chạy lắm sao?

Vô Tấn cười hỏi.

- Quyển sách này không giống như những quyển sách bình thường, ta tổng cộng đã bán được một nghìn bản, ha ha người viết sách này rất lơi hại đó.

Vô Tấn thấy trong mắt của Lạc Lạc tràn ngập vẻ kiêu ngạo hắn biết nó nhịn không được rồi liền ném một trăm văn cho chủ tiệm rồi kéo huynh muội bọn họ rời đi, Lạc Lạc vẫn kiêu ngạo mà la to lên:

- Nói cho các ngươi biết sách này là do thúc thúc ta viết đó.

Hắn chỉ vào Vô Tấn, khuôn mặt đỏ bừng mà kiêu ngạo, tràn ngập ánh sáng chói lọi, tiệm sách liền yên tĩnh một mảnh tất cả mọi người đều kinh ngạc.

- Tên tiểu tử thúi này không nói thì không được sao?

Vô Tấn đỏ bừng cả mặt, ôm lấy huynh muội bọn họ nhanh chóng rời đi.

Bọn họ nhanh chóng chạy đi một đoạn Vô Tấn bỏ huynh muội bọn họ xuống, giáo huấn Lạc Lạc một hồi đừng khoe khoang, Lạc Lạc cái hiểu cái không nhưng vẫn gật đầu Vô Tấn đang định mạng bọn họ vào trong phủ thì sau lưng có người gọi hắn:

- Vô Tấn ca ca chờ một chút.

Vô Tấn quay đầu lại thì thấy một chiếc xe ngựa vội vàng lao tới, một nữ hài đang gọi hắn.

- Là tỷ tỷ xinh đẹp kìa.

Đóa Đóa sáng mắt đã nhận ra rồi.

Là tiểu lạ lỵ Tô Y, Vô Tấn tâm tình rất tốt hắn đại khái cũng đoán ra chuyện gì rồi khẳng định là có quan hệ với quyển sách này.

Xe ngựa dừng lại Tô Y từ trong xe ngựa nhảy ra, mặt mũi của nàng tràn đầy vui mừng, đôi mắt to trở thành hình loan nguyệt:

- Vô Tấn ca ca thật tình cờ lại gặp huynh ở đây.

- Tỷ tỷ xinh đẹp lần trước tỷ mua cho muội kẹo đường thật là ngon.

Đóa Đóa nghiêng đầu nhỏ hướng về phía nàng vẫy bàn tay nhỏ bé.

Tô Y cúi người nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng rồi cười cười nói:

- Đóa Đóa muội muội phải gọi ta là a di mới đúng đúng rồi lần trước ta không phải đã nói cho muội biết sao?

Vô Tấn nhịn không được người nhà của nàng không biết là ai.

Lúc này trong xe bỗng truyền ra tiếng động một tiếng cười khẽ vang lên, hắn sửng sốt quay người nhìn xe ngựa trong xe còn có ai khác sao?

- Vô Tấn ca ca là đường tỷ của muội tỷ ấy còn muốn tìm huynh đó.

Hóa ra là Tô gia tiểu thư hợp tác viết sách, Vô Tấn trong lòng liền nóng lên, hắn đã kính ngưỡng đã lâu mà còn chưa có cơ hội gặp mặt.

Vô Tấn bước lên phía trước thi lễ:

- Hóa ra là Tô gia tiểu thư, ta đã kính ngưỡng lâu rồi.

- Vô Tấn công tử thực sự chỉ là kính ngưỡng đã lâu sao?

Màn xe kéo ra lộ ra một khuôn mặt tươi như hoa.

Vô Tấn mở to mắt cất tiếng:

- Thư muội muội!

Ngồi trong xe ngựa còn không phải Thư muội muội Cửu Thiên thì là ai, nhưng tại sao lại là nàng? Vô Tấn cảm thấy mình như ngây ngố rồi, hóa ra Cửu Thiên chính là đường tỷ của tiểu lạ lỵ.

Mình đáng lẽ phải nghĩ ra mới đúng, Tô muội muội không phải đang nghiên cứu chuyện Đường Tăng đi lấy kinh sao? Còn có cả tiểu thuyết thần tiên quỷ quái nữa, nàng ta lại biết Triệu Thắng Nam, thì sao mình lại không nghĩ đến Tô tiểu thư?

Kỳ thật hắn đâu phải là Gia Cát Lượng, hắn nghĩ tới mới là chuyện lạ, thiên hạ rộng lớn như vậy Duy Dương huyện tới trăm vạn nhân khẩu, khó mà có thể liên hệ hai người lại với nhau.

- Vô Tấn huynh không nghĩ tới sao?

Cửu Thiên chăm chú nhìn Vô Tấn, trong mắt tràn ngập tình cảm.

Cửu Thiên từ nhỏ đã thích đọc sách, mười hai tuổi đã tự viết sách, đã viết tới ba năm nhưng chưa có quyển nào in ra, điều này khiến cho nàng rất chán nản, kỳ thật không phải là vì cách hành văn của nàng mà là cuộc sống của nàng lịch duyệt quá ít, căn bản không có câu chuyện nào hay, lúc này nhị thúc đảm nhiệm chức thứ sử Đông Hải quận nàng cũng muốn đi cùng ở bờ biển hi vọng kiếm thêm linh cảm.

Không ngờ ỏ trên thuyen nghe được một câu chuyện hấp dẫn như thế, sau đó nàng biết được nam tử trẻ tuổi kể chuyện là Hoàng Phủ Vô Tấn.

Cửu Thiên thấy Vô Tấn ngơ ngác có phần không biết làm sao thì trong mắt nàng lại hiện ra một vẻ nghịch ngợm, nàng thích nhất là nhìn thấy dáng vẻ nghẹn họng trân trối này của Vô Tấn, nếu không phải hôm nay vì viết sách nàng vẫn muốn giấu diếm, xem hắn cuối cùng có đoán ra được không.

- Cảm thấy không tưởng tượng nổi sao?

- Đúng là không tưởng tượng nổi.

Vô Tấn gật nhẹ đầu trong lòng hắn cảm thấy vui mừng lại cảm thán:

- Ta thật sự không ngờ cô nương lại là đường tỷ của Tô tiểu muội, cũng không ngờ là chất nữ của Tô thứ sử.

- Vô Tấn ca ca huynh đã gặp đường tỷ của muội sao?

Tiểu lạ lỵ bên cạnh không hiểu sao nàng còn đang chuẩn bị giới thiệu cho hai người đôi mắt nàng mở to, cảm thấy kỳ quái đường tỷ rất ít ra ngoài tại sao bọn họ lại nhận thức nhau?

- Chúng ta gặp nhau ở tiệm sách.

Vô Tấn cười giải thích cho tiểu lạ lỵ:

- Tuy nhiên ta không ngờ nàng ta là đường tỷ của muội.

- À, vậy thì không cần muội giới thiệu nữa, Vô Tấn ca ca huynh có rảnh không, đường tỷ tìm huynh có việc.

- Không sao ta đang rảnh đây.

Vô Tấn chỉ vào một tòa kiến trúc phía trước nói với Cửu Thiên:

- Không bằng chúng ta tới quán rượu Tề Lỗ uống rượu.

Cửu Thiên trong lòng cũng tràn đầy cảm giác thành tựu nàng không ngờ rằng sách của mình lại bán tốt như vậy, cữu cữu của nàng sáng nay trở về từ Giang Ninh nói rằng quyển sách này bán như muốn phát điên ở Giang Ninh, trong vòng năm ngày đã bán tới sáu vạn bản, không chỉ hài đồng ưa thích mà người lớn cũng thích, tin tức này khiến cho Cửu Thiên vui tới mức phát khóc, ba năm qua nàng viết tiểu thuyết chưa từng có người nào vừa ý không ngờ lần này in sách lại làm được thành công như vậy nàng không khỏi cảm kích Vô Tấn đã cho nàng tư vị thành công mỹ diệu.

Nàng nhịn không được muốn cùng chia sẻ thành công với Vô Tấn.

Nàng nhìn thoáng qua Vô Tấn cất tiếng nói:

- Hôm nay ta muốn mời huynh ăn cơm trưa.

- Thúc thúc con cũng muốn đi.

- Con cũng muốn đi.

Bình luận

Truyện đang đọc