HOÀNG TỘC

Quận Đông Hải thuộc Sở Châu, bao gồm 5 huyện: Duy Dương, Bình Giang, Kỵ Dương, Hoa Đình, Bình Hồ. Trong đó huyện Hoài Dương là lớn nhất, nó đứng thứ 5 trong số 10 huyện lớn nhất thiên hạ, do quận Đông Hải quản lý, thành trì dài 60 dặm, có hơn 20 vạn hộ tịch, hơn trăm vạn nhân khẩu thường trú, còn có gần 50 vạn thương nhân và dân lưu lạc từ các nước đế quốc đến mưu sinh.

Vô Tấn xách theo hành lý bước vào huyện thành, vừa vào tới cổng thành, một bầu không khí huyên náo đã ập đến, đường phố người qua kẻ lại, rất náo nhiệt.

Có người dáng người thấp bé, đầu đội mũ, trên người mặc trang phục của người Phù Tang; có người đầu đội mũ cao, khuôn mặt tròn, rõ ràng người nước Cao Ly tuy rằng nhỏ bé như cục kẹo nhưng lại tự cho mình là nước lớn.

; còn có những kẻ bất phân nam nữ, mặc quần đùi, áo da, nước da ngăm đen là người Tây Vực hoặc Quý Xương, thậm chí còn có các thương nhân đế quốc La Hàn đến từ phía tây đại lục, họ mắt xanh mũi lõ, rất dễ nhận ra.

Đương nhiên, nhiều nhất vẫn là thương nhân của nước này, nam nhân thì thích mặc cẩm bào màu trắng hoặc màu xanh, đeo thắt lưng, chân đi ủng da, đầu đội mũ vải hoặc dùng khăn quấn đầu, còn nữ nhân thì thích trang phục sặc sỡ, áo ngắn tay, choàng khăn lụa, váy dài màu đỏ, tím, vàng, xanh lá, váy dài đến gót, thể hiện thân hình đẹp, thanh tú.

Vương triều Đại Ninh lập quốc đã hơn 300 năm, cho dù đã đến hồi suy yếu, nhưng dân tộc Hán trí tuệ hơn người, kể từ khi lập thiên hạ, đã được các nước trong thiên hạ ngưỡng mộ.

Trên đường Vô Tấn thăm dò, đi đến một ngã ba, Hắn nhìn khắp bốn phía, người ta nói với hắn phủ Hoàng Phủ ở gần đây, nhưng ở đây hàng loạt các nhà lớn, lại không biết phủ Hoàng Phủ ở đâu? Hắn nhìn khắp bốn phía, bỗng thấy một lão phu nhân đang ngồi thêu thùa ở trước cửa, bèn tiến về phía trước cúi mình cười hỏi, “Đại nương, xin cho hỏi phủ đệ của nhà Hoàng Phủ ở đâu?”

Lão phu nhân thấy hắn lễ phép, trong lòng rất thích, bèn cười híp mắt, dùng kim chỉ một tòa nhà lớn ở đằng xa nói, “cậu xem, chẳng phải chỗ đó sao?”

“Đa tạ đại nương!”

Vô Tấn hành lễ, quay người đi, lúc này, đằng sau đột nhiên có vọng lại tiếng kinh ngạc, “Cậu...cậu là Vô Tấn đúng không?”

Vô Tấn quay đầu lại, chỉ nhìn thấy một người đàn ông trung niên đứng ở phía sau hắn ta, khuôn mặt mập tròn, bụng phệ, đôi mắt ti hí, trong đôi mắt ti hí ấy tràn ngập niềm vui, ông ta bước nhanh về phía trước, nhìn Vô Tấn từ trên xuống dưới, “Thật sự là Vô Tấn sao! Cậu không nhận ra ta sao?”

Vô Tấn gãi gãi đầu, dường như có chút ấn tượng, nhưng không nhớ ra, hắn ta làm sao mà nhớ được cái thằng ngốc mà hắn nhập thể vào này có bao nhiêu họ hàng? Hắn chỉ nhớ cha mẹ mất từ sớm, là anh trai nuôi lớn hắn, 7 năm trước bị ông nội giao cho một gã ma men, đưa đến nước Tề học võ, ngoài ra hắn chỉ hơi có chút ấn tượng, nhưng không nhớ ra, mơ hồ giống như hoa trong sương vậy.

Người đàn ông trung niên âm thầm thở dài, quả nhiên vẫn là nhị ngốc, ngần ấy năm rồi, vẫn không thay đổi chút nào, “Con quên rồi sao? Ta là ngũ thúc của con đây!”

“Ông là ...ngũ thúc?”

“Là ta! Là ta đây!”

Ngũ thúc nhìn thấy hắn đã nhận ra mình, lập tức thân thiện choàng vai hắn, “Haha! Đã khôn lớn vậy rồi, 7 năm trước con 10 tuổi, cái đầu mới xấp xỉ chân mày của ta, bây giờ đã cao hơn ta một cái đầu rồi, khỏe mạnh như vậy, đứa anh họ Trọng Dũng của con ốm như khúc cây vậy đó.”

Ngũ thúc tên là Hoàng Phủ Quý, là chú của Vô Tấn, hắn thầm cảm thấy ấm áp trong lòng, sự nhiệt tình của ngũ thúc khiến hắn cảm nhận được một thứ tình thân, hắn cũng hơi nhớ lại một chút rằng hắn có người ngũ thúc này.

“Ngũ thúc, thúc còn đang quản lý nhà trọ chứ?”

“Không, từ lâu đã chuyển sang quản lý tiệm cầm đồ rồi, tiệm cầm đồ của Hoàng Phủ ăn nên làm ra, làm ta bận chết đi được.” Hoàng Phủ Quý đắc ý liếc về phía tiệm cầm đồ ở đối diện, tiệm cầm đồ rất lớn, người ra kẻ vào tấp nập, treo tấm biển trên đó có 3 chữ “Hoàng Phủ Ký”

“Haha! Một tên trông tiệm nhỏ nhoi, không đáng kể gì đâu.”

Lúc này, ông ta ngoắc tay gọi lớn một chiếc xe ngựa ở bên đường: “Xe ngựa!”

Xe ngựa “cha!” một tiếng rồi dừng lại, ông ta kéo tay Vô Tấn cười nói, “Đi! Theo ta lên xe về phủ.”

Vô Tấn có hơi kinh ngạc, nhìn một phủ Hoàng Phủ rộng lớn ở bên ngoài, “ngũ thúc, gần như vậy còn phải ngồi xe ngựa sao?”

“Con không hiểu, đây là vấn đề sĩ diện, chúng ta là đích thứ hệ của gia tộc, đi bộ là thứ chỉ có lũ người thuộc thứ thứ hệ mới làm, lúc nào con cũng phải ghi nhớ thân phận của mình.”

Ông ta mở cửa xe ngựa, lại cười nói: “Hơn nữa trong phủ cho phép chúng ta báo tiền xe, không dùng thì uổng lắm.”

Vô Tấn bị ông ta kéo lên xe, thong dong ngồi trên xe khiến hắn nhớ đến chiếc sofa đời sau, sau khi hắn gặp nạn được cứu thì ngủ trên thuyền, chưa từng ngồi chiếc ghế thoải mái như vậy, lưng hắn bất giác vặn vài cái.

“Ngũ thúc, cái gì gọi là hệ đích thứ? Cái gì thì gọi là hệ thứ thứ?” Hắn nhớ lại lời vừa nói.

“Haiz! Lúc con còn nhỏ ta chẳng phải đã nói với con rồi sao? Ta và cha con là thứ xuất, nhưng ông nội con lại là chính phòng đích xuất, cho nên chúng ta gọi là hệ đích thứ, địa vị trong gia tộc chỉ thua hệ đích đích, hệ thứ thứ là không có địa vị nhất, tổ tiên là thứ tử, thì coi như xong.” (đích xuất là con vợ cả, thứ xuất là con vợ lẽ, Vô Tấn thuộc hệ Đích Thứ là ghép từ hai hệ của ông nội và bố hắn)

Nói đến đây, Hoàng Phủ quý nhìn quần áo vải tro của Vô Tấn, bất giác thẳng lưng, kéo lại áo, ho một tiếng hỏi hắn: “Vô Tấn, mấy năm nay con ở Tề Châu sống không tệ chứ?”

Vô Tấn cười đáp: “Ngũ thúc, mấy năm nay con luôn ở trên thuyền.”

Thờ dài một tiếng “Haiz”, Hoàng Phủ Quý có hơi đắc ý, “thế thì con không bằng Trọng Dũng nhà thúc rồi, tháng trước Trọng Dũng đã vào huyện nha làm ty tào thuế vụ, đó cũng là cái bát vàng, ngày nào cũng có người tôn kính, ăn ngon mặc đẹp, cuộc sống rất dễ chịu! Vô Tấn à! Làm thuê cho người khác thì không nở mặt được đâu, con phải học theo anh con đó.”

Vô Tấn cười, liền hỏi ông ta, “Anh con sống tốt chứ?”

“Anh con đương nhiên là sống rất tốt rồi, nhưng mà gần đây có hơi phiền phức.”

Vô Tấn ngẩn người, vừa định hỏi thêm thì xe ngựa lại đã dừng lại, đã đến phủ Hoàng Phủ rồi, ngũ thúc lấy ra 10 đồng, đưa cho người đánh xe nói: “Cảm ơn, đưa vé xe 30 đồng nhé!”

“Ông chủ này, ông cũng thật là quá đáng, vé 30 đồng, thế tôi còn phải đóng thêm 2 đồng tiền thuế, vé 20 đồng đó!”

“2 đồng tiền thuế tôi đưa cho cậu, đưa vé 30 đồng”

Hoàng Phủ Quý lại lấy ra 2 đồng đưa cho gã, giật lấy tấm vé trên tay người phu xe, nháy mắt với Vô Tấn, cười đắc ý, “Trong phủ nhiều nhất có thể báo 30 đồng tiền xe, không lấy thì uổng lắm”

Vô Tấn cảm thấy có hơi ngại, thì ra thế giới này cũng có hóa đơn, cũng có người luồn lách từ lỗ hổng của hóa đơn, cũng giống như hậu thế vậy! Hắn càng cảm thấy thú vị với thế giới này.

Hắn nhảy xuống khỏi xe ngựa, chỉ thấy xuất hiện trước mặt là một phủ trạch rộng lớn, đến hơn trăm mẫu, từ phía tường cao lộ ra mười mấy mái hiên rộng lớn, đây chính là phủ trạch của gia tộc Hoàng Phủ ở Hoài Dương.

Gia tộc Hoàng Phủ là một trong các chi của hoàng tộc hoàng đế Đại Ninh, Hoàng đế đầu tiên của đế quốc Đại Ninh là Hoàng Phủ Thiết Lệ 300 năm trước mặc hoàng bào, lật đổ được vương triều Đại Chu, sáng lập ra đế quốc Đại Ninh, trải qua hơn 300 năm, con cháu của họ Hoàng Phủ đã sinh sôi đến hơn mấy chục vạn người, phân chi phân nhánh phức tạp, chỉ có quan viên của Tông Chính Tự thì mới có thể tra ra.

Ở quận Đông Hải, Hoàng Phủ chỉ có chi này, cho nên cũng được gọi là họ Hoàng Phủ ở Đông Hải, họ Hoàng Phủ ở Đông Hải là hậu nhân của Hoàng Phủ Thác quận Đan Dương 200 năm trước, đã cách trực hệ hoàng tộc đế quốc rất xa, thuộc chi thứ, nhưng họ Hoàng Phủ ở Đông Hải lại phát tài nhờ buôn bán với nước ngoài, thêm vào đó là người đông nên cũng len chân vào thành một trong các đại tộc ở huyện Hoài Dương.

Các hộ lớn ở Hoài Dương thịnh hành bảo thành, tức là xây dựng phủ trạch theo kiểu cung điện, bên ngoài có sông ngòi rất sâu, phủ Hoàng Phủ cũng vậy, cả gia tộc mấy trăm người sống cùng nhau, có tường cao bao quanh, bên ngoài đào một con sông lớn, chỉ có một chiếc cầu nhỏ liên kết với thế giời bên ngoài.

Lúc Vô Tấn đến cũng sắp đến giờ cơm tối, khoảng đất trống bên ngoài chiếc cầu nhỏ la liệt các hàng quán, bán rau, thức ăn chín, các trò chơi nhỏ thú vị, người qua kẻ lại, rất là huyên náo.

“Duy Minh!”

Hoàng Phủ Quý đột nhiên nhìn thấy một thanh niên áo xanh ở trước gian hàng bán diều liền vẫy tay gọi lớn.

Vô Tấn hơi giật mình, Duy Minh là tên anh trai của hắn, chỉ nhìn thấy người thanh niên đó quay người lại, đúng là anh trai Hoàng Phủ Minh của hắn, người mà hắn còn nhớ rất rõ.

Anh trai của Vô Tấn là Hoàng Phủ Minh, lớn hơn hắn 10 tuổi, là thứ tôn của nhà Hoàng Phủ, vì cha là thứ xuất, vì vậy địa vị của hắn trong nhà cũng không cao, hiện đang dạy học ở học đường của gia tộc, hắn đang mua diều cho hai đứa con, đột nhiên nghe thấy có người gọi, vừa quay đầu lại thì thấy ngũ thúc, liền cười với ông ấy, nhưng nụ cười của hắn dần biến mất khi hắn nhìn thấy Vô Tấn ở bên cạnh ngũ thúc.

“Vô Tấn!”

Hắn khẽ gọi một tiếng, thực sự không dám tin vào mắt mình, là Vô Tấn em ruột của hắn, tuy đã xa cách 10 năm, Vô Tấn đã thành người lớn, nhưng hắn chỉ nhìn qua là có thể nhận ra.

Hắn vứt con diều xuống, bước nhanh về phía trước, “Anh!” máu đào không như nước lã, trong xương cốt Vô Tấn đột nhiên trỗi dậy một thứ tình thân, hắn cũng bước nhanh về phía trước, hai huynh đệ ôm chặt lấy nhau, những người xung quanh không ngừng bàn luận, tranh nhau hỏi thăm Hoàng Phủ Quý, Hoàng Phủ Quý vẫy tay nói: “Cháu của ta trở về rồi, nó đã ở bên ngoài rất lâu, ha ha! Giỏi hơn Trọng Dũng nhà ta.”

Hoàng Phủ Minh nhìn em trai mình một lượt từ đầu đến chân, thấy hắn còn cao hơn mình nửa cái đầu, khỏe mạnh như một con trâu, lại nhớ lại lúc hắn 10 tuổi vì gây rắc rối nên bị đưa đến Tề Châu quản giáo, bây giờ huynh đệ trùng phùng, trong lòng hắn rất đỗi vui mừng, mắt cũng hoen đỏ, giọng nói ngập ngừng: “Vô Tấn, em đã khôn lớn nên người rồi.”

Lúc này Vô Tấn tuy đã không còn là Vô Tấn của trước kia, nhưng tình thân khiến trong lòng hắn cũng xúc động khác thường, hắn gật đầu: “Anh, 7 năm không gặp, anh không hề thay đổi gì hết.”

Hoàng Phủ Quý đứng bên cạnh cười và tiếp lời, “Được rồi, đưa Vô Tấn về nhà đi, những chuyện còn lại ta không quản nữa, ta về trước đây.”

“Cảm ơn ngũ thúc!” Hai huynh đệ không ngừng nói cảm ơn. Hoàng Phủ Quý vẫy tay chào, quay người bước đi, lúc này, người bán diều la lên, “Này! Diều của anh còn lấy nữa không?”

Hoàng Phủ Minh vội vàng nói với em: “Em đợi anh một lát, anh đi mua con diều, đã hứa với con gái từ lâu, hôm nay đúng lúc có bán.”

Vô Tấn có hơi ngại, ‘Thì ra anh đã có hai con rồi, em còn tưởng anh chưa thành hôn nữa chứ!”

“Lúc em đi, anh chẳng phải đã đính hôn rồi sao?”

Hoàng Phủ Duy Minh biết em trai mình từ bé có hơi ngốc nghếch, trí nhớ không được tốt, hắn cũng không để bụng, bèn cười và giải thích, “Bụng của chị dâu em thật là giỏi, sinh liền một lúc hai đứa, anh lớn là Lạc Lạc, em gái là Đóa Đóa, cả huyện Hoài Dương quận Đông Hải cũng chỉ có một cặp song sinh này.”

Nhắc đến mấy đứa nhỏ, Vô Tấn mới nghĩ đến nên phải có quà gặp mặt, trên người hắn vừa khéo đang có hai hạt châu, vậy nên mới yên tâm.

Vào lúc này, đột nhiên có người hét lớn, “Kim Nhãn Tỳ Hưu tới rồi!”

Tất cả mọi người hoảng hốt đứng dậy, cuối đầu, chỉ nhìn thấy từ xa có vài người cưỡi ngựa đến, dẫn đầu là một công tử trẻ khoảng 26 tuổi mặc áo trắng, đầu ngẩng cao, dương dương tự đắc, mặt trắng như ngọc, trông cũng khôi ngô tuấn tú, chỉ là mắt rất to, ánh mắt có vẻ không đứng đắn.

Người này tên là Hoàng Phủ Trác Ngọc, là đích thứ tôn của gia tộc Hoàng Phủ, hắn nhỏ hơn Hoàng Phủ Duy Minh 1 tuổi, nhưng vì hắn là đích xuất, cho nên thứ tôn của gia tộc Hoàng Phủ là hắn chứ không phải là Hoàng Phủ Duy Minh, theo như quy tắc của gia tộc Hoàng Phủ, nhìn thấy đích tử đích tôn phải cúi đầu hành lễ, biểu thị sự kính trọng.

Hoàng Phủ Duy Minh kéo em trai ra phía sau mình, nhưng hắn không cúi đầu, Hoàng Phủ Trác Ngọc dừng ngựa trước mặt hắn, bĩu môi nói, “Thi đỗ cư sĩ thì giỏi lắm sao? Cả quy tắc gia tộc cũng không biết nữa hả.”

Hoàng Phủ Duy Minh cười nhạt: “Cậu nhớ lầm rồi! Quy tắc của gia tộc là, người có công danh miễn hành lễ, khoản thứ 3 điều thứ 14 của quy tắc, cậu đi xem thử đi!”

“Ta tự nhiên sẽ đi xem.”

Hoàng Phủ Trác Ngọc “huh” một tiếng, hắn đột nhiên nhìn thấy Vô Tấn, khỏe mạnh như vậy, hắn buộc miệng nói ra một câu châm biếm, “Đây chẳng phải là nhị ngốc sao? Sao hả, ngồi tù trở về rồi hả?”

Vô Tấn cười, không đếm xỉa đến hắn, trong ký ức của Vô Tấn, năm đó là người này đã nghịch lửa đốt cháy từ đường, lại đổ tội cho hắn, khiến hắn bị đánh một trận, bị phạt đến Tề Châu 7 năm, nhưng mà lúc này Vô Tấn đã không còn là nhị ngốc nữa, loại người như vậy cứ mặc kệ hắn.

Hoàng Phủ Trác Ngọc thấy Vô Tấn không đoái hoài đến hắn, trên mặt lộ ra một nụ cười hiểm ác, cúi người nói khẽ với hắn: “Tiểu tử ngốc, có muốn chúng ta lại chơi trò lửa thiêu Đằng Giáp quân không hả?”

Sau lưng Vô Tấn có một vết sẹo lớn do bị đốt, hắn mãi không biết là từ đâu, thì ra là tên khốn này đã hãm hại, bất giác hắn cười nhạt, “Được thôi! Tôi chơi với anh.”

“Thật là một tên ngốc! Các ngươi xem, hắn vẫn là một tên ngốc!” Hoàng Phủ Trác Ngọc cười lớn, hắn cười nửa buổi trời, ngoài hắn và mấy tên tùy tùng cười ra, thì không ai hùa theo, hắn có hơi xấu hổ, liền không cười nữa, lại nói với Hoàng Phủ Duy Minh: “Vị trí đó ta khuyên anh nên từ bỏ đi, nếu không thì sẽ có quả ngon cho mà nếm đấy.”

Hoàng Phủ Duy Minh không nói một lời, Hoàng Phủ Trác Ngọc bị từ chối khéo thì xì một tiếng khinh miệt rồi thúc ngựa vào phủ.

Đợi hắn đi xa, đầu cầu lại náo nhiệt trở lại, Hoàng Phủ Duy minh trả xong tiền diều, bèn kéo em trai, cười nói: “Đi! Theo anh về nhà, hôm nay chúng ta phải uống với nhau cho đã.”

Vào phủ rồi, Vô Tấn liền hỏi anh: “Lúc nãy người đó là ai, em có hơi không nhớ tên của hắn ta rồi.”

“Hắn là con thứ của nhị thúc, tên là Trác Ngọc, 7 năm trước đến Kinh Thành, nói là đi học, năm ngoái mới về, là một tên phá gia chi tử.”

“Thế hắn ta nói vị trí là có ý gì? Dường như là đang uy hiếp anh.”

Hoàng Phủ Duy Minh nhìn hai bên, thấy có người đi đến, bèn nói khẽ: “Về nhà anh nói cho nghe, ở đây không tiện.”

Bình luận

Truyện đang đọc