HOÀNG TỘC

Vô Tấn cũng không nhìn tiếp nhận phong thư đặt vào trong ngực, hắn cũng mỉm cười:

- Thiên hạ cũng không có ngân phiếu giả của Tề Đại Phúc, ta cũng không cần nhìn.

Tề Phượng Vũ bên cạnh quả nhiên công lực không đủ không nhìn ra phụ thân và Vô Tấn đã tiến thành trao đổi nàng vẫn cho rằng Vô Tấn là một kẻ dối trá ra vẻ hào phóng, phụ thân hơi chút chối từ nàng đã thu về, người này không có thành ý.

Mấu chốt là nàng thủy chung nhìn một hướng với Vô Tấn, cho rằng hắn háo sắc tham lam hơn nữa còn là một kẻ xảo trá, Vô Tấn muốn thay đổi thành kiến với nàng thì thật khó khăn.

Nàng cười lạnh một tiếng, khinh thường nhìn Vô Tấn, nhưng Tề Mạo lại rất có hảo cảm với hắn người trẻ tuổi này có chuyện nên làm có chuyện không nên làm, mang một rương bảo thạch đi kiếm lời lại không để chuyện đánh tráo Tề Đại Phúc ở trong lòng đây là phẩm chất cao quý của thương nhân.

Đương nhiên cũng không thể bởi vì Vô Tấn biểu hiện ra một chút áy náy mà chuyện làm giả ngân phiếu như vậy coi như xong Tề Mạo còn muốn tiếp tục hỏi xem ai làm giả ngân phiếu, về sau phải làm sao bây giờ.

Tề Mạo lấy ra thiếp mời viết danh tự của Vô Tấn, rồi đưa cho hắn mà cười nói;

- Tề gia chính thức mời công tử tới tham gia thọ yến vào ngày 16 tháng tám, mong công tử quang lâm.

Vô Tấn cũng không chối từ tiếp nhận thiệp mời mà nói:

- Nhất định sẽ tới tham gia.

Hắn đứng lên lại nhìn qua Tề Phượng Vũ, hạ thấp người khẽ gật đầu với nàng:

- Phượng Vũ tiểu thư chúng ta tới lần chúc thọ gặp lại.

Hắn cùng với Tề Mạo chào hỏi chưởng quầy Tụ Bảo lâu sau đó quay người đi Tề Mạo nhìn theo bóng lưng của hắn mà trong lòng thầm suy nghĩ chàng trai này không tệ vậy mà Phượng Vũ lại nói hắn nhân phẩm không tốt, không biết hắn có nguyện ý làm việc cho Tề Đại Phúc hay không.

Vô Tấn đi xuống lầu dạo qua một vòng nhưng không thấy bóng dáng của Bảo Châu đâu, tiểu nhị tiến lên đưa một tờ giấy cho hắn;

- Đây là huyện chủ lưu lại cho công tử, nàng ta hình như gặp được bằng hữu nên đi trước.

Vô Tấn tiếp nhận tờ giấy chỉ thấy trên đó có mấy dòng chữ xiên xiên vẹo vẹo:

- Nhìn thấy khuê trung mật hữu, đi trước một bước.

Vô Tấn nở ra nụ cười nàng rõ ràng cũng có khuê trung mật hữu, thật là thú vị, hơn nữa chứ viết của nàng cũng quá xấu đi.

Kỳ thật không có Bảo Châu Vô Tấn càng tự do trong tay của hắn có hai vạn lượng lòng tự tin hơn rất nhiều, có thể đáp ứng chuyện của Trần thị huynh muội, tuy nhiên hắn ở kinh thành hoàn toàn không biết giá đất, nên mua đất ở chỗ nào, hắn không có đầu mối có lẽ Bảo Châu có khả năng giúp đỡ hắn.

Nhưng nghĩ lại, Bảo Châu là hoàng thất quý nữ, liệu nàng có biết giá thị trường không? Ngày mai vẫn nên đi tìm Thiên Tinh, hoặc là một số giáo úy Mai Hoa vệ khác hỏi thăm.

Vừa nghĩ vừa đi bất giác hắn đã tới lối ra phía đông của Nam thị, nơi này là chỗ bán sách báo, đại bộ phâ đều bán giấy và bút mực, Vô Tấn nhớ tới Mỹ Hầu vương ở Đông Hải quận bán rất chạy không biết kinh thành có dễ bán hay không.

Hắn vui vẻ đi vào trong tiệm sách, chỉ thấy tiệm sách diện tích khá lớn, như hai cái cầu trường, rậm rạp chằng chịt bày đủ loại sách, bởi vì khoa cử sắp bắt đầu nên sĩ tử đến mua cũng ất nhiều, trong tiệm cũng yên tĩnh, lâu lâu mới có tiếng nói nhỏ.

Vô Tấn đối với cuộc thi sách không có hứng thú, tiểu nhị lúc này tìm hắn thấp giọng nói:

- Công tử muốn giúp đỡ gì không?

- Sách hài đồng có không?

- Có công tử mời theo ta.

Tiểu nhị dẫn hắn tới một khu hẻo lánh quả nhiên ở đây có sách của hài đồng, Vô Tấn thấy tất cả đều là các loại Tam Tự kinh vỡ lòng, ánh mắt của hắn quét cả buổi cũng không có Tây Du Ký liền hỏi tiểu nhị:

- Ở đây có bán sách Mỹ Hầu vương đại náo thiên cung không?

- Công tử nói quyển sách đó sao?

Tiểu nhị gãi đầu nói:

- Nửa tháng trước có bán hơn nữa bán rất chạy nhưng sau đó quan phủ cấm bán, tất cả hàng tồn đều bị quan phủ lấy đi, hiện tại ở kinh thành không có một hiệu nào bán.

- Quan phủ lấy đi?

Vô Tấn ngây ngẩn cả người:

- Đây là vì sao vậy?

- Tại hạ không biết.

Tiểu nhị lắc đầu.

- Dù sao cũng là quan phủ không cho bán đơn giản như vậy.

Tin tức Mỹ Hầu vương bị cấm bán khiến cho Vô Tấn vô cùng thất vọng hắn đại khái cũng đoán ra chuyện đại náo thiên cung phản xạ triều đình cho nên bị cấm, vậy Cửu Thiên hiện tại thế nào rồi?

Hôm nay là ngày thứ ba hắn vào kinh vừa vặn muốn ổn định vấn an Cửu Thiên nhưng nghe nói sách bán bị cấm trong lòng của hắn tràn đầy lo lắng.

Cân nhắc một chút hắn liền đi tới thăm Cửu Thiên.

Cửu Thiên là cháu gái của quốc tử giám Tế Tửu Tô Tốn, dĩ nhiên là ở Tô phủ, Vô Tấn theo chưởng quỹ tiệm sách đi thăm dò được chỗ ở của Tô phủ, chỗ đó cách nơi này không quá xa.

Mấy phút đồng hồ sau Vô Tấn đã cưỡi ngựa tới phường nội, phường nội ước chừng ba trăm gia đình, hắn thấy có một lão giả bán bánh nướng thì tiến lên cười chắp tay nói:

- Xin hỏi lão trượng, phủ tế tửu của Tô đại nhân ở nơi nào?

Lão nhân chỉ một tòa phủ đệ xa xa rồi chỉ:

- Có thấy không đó chính là Tô phủ.

Y lại cười ha hả nói:

- Người trẻ tuổi năm nay tham dự khoa cử sao? Có rất nhiều người tới tìm Tô đại nhân nhưng không có tác dụng đâu, Tô đại nhân sẽ không nói tư tình vẫn nên trở về đọc sách cho tốt.

- Đa tạ lão trượng.

Vô Tấn chắp tay mỉm cười:

- Tại hạ không phải là sĩ tử không tìm Tô đại nhân.

Hắn dẫn ngựa tới Tô phủ, lão giả bán bánh nướng cười lắc đầu:

- Người trẻ tuổi kia còn sĩ diện thật là thú vị.

Tô phủ chiếm diện tích khá lớn, chừng hơn ba mươi mẫu, tường cao trong nội viện bóng cây rậm rạp, đại môn sơn son, đủ thấy hoàng đế rất coi trọng Tô gia

Tô Tốn làm quốc tử giám tế tửu đã gần mười năm, còn nhận được chức bá tước, ở Đại Ninh vương triệu cao sùng, phủ đệ của hắn cũng đã tồn tại vài chục năm, năm trước hoàng đế muốn cho Tô Tốn một chỗ ở mới nhưng Tô Tốn không tiếp nhận cuối cùng hoàng đế ban thưởng cho hắn năm nghìn lượng bạc.

Vô Tấn đợi cả buổi cũng không thấy người nào ra lúc này hắn mới tỉnh ngộ phải đi cửa hông mới đúng.

Hắn lập tức dắt ngựa đi vào cửa hông, điều khiến hắn thất vọng chính là của hông đặt cái biển gỗ không cho người khác vào khiến cho Vô Tấn thất vọng định rời đi.

Đúng lúc này sau lưng của hắn vang tới một thanh âm:

- Vô Tấn ca ca là huynh sao?

Bình luận

Truyện đang đọc