HOÀNG TỘC

Thân Kỳ Võ vô cùng hối hận, hấp tấp đuổi theo sau lưng Vô Tấn, nói:

- Điện hạ, ta xin lỗi điện hạ!

Lần này Vô Tấn dừng bước, quay đầu liếc gã một cái, mỉm cười nói:

- Tuy ta kêu một tiếng Thân huynh nhưng chỉ là loại lễ phép, biểu thị chúng ta từng có chút giao tình. Ngươi nên hiểu, ta là Lương Tự vương mà phụ thân ngươi chỉ là Thân quốc công. Dựa theo lễ chế triều đình, tước thấp hơn ba phẩm phải hành lễ quỳ lạy. Những điều này ta có thể không để ý, nếu ngươi đại biểu phụ thân ngươi bàn với ta, vậy nên giống phụ thân ngươi, thông minh một chút, rộng lượng một chút, không cần che giấu cái gì với ta. Thân huyện lệnh, ta cũng hy vọng ngươi có thể thay thế Thân Uyên, nhưng ít ra tâm trí ngươi phải trưởng thành và lão luyện quan trường xứng đôi với chức vị thiểu doãn đã, ngươi hiểu chưa?

Thân Kỳ Võ mặt đầy xấu hổ, cúi gập người thi lễ với Hoàng Phủ Vô Tấn:

- Cảm ơn điện hạ dạy bảo, ta đã hiểu, xin điện hạ lại cho ta một cơ hội.

Vô Tấn khoát tay:

- Tất cả mọi người ra khỏi tiểu viện!

Binh sĩ Mai Hoa vệ lần lượt ra ngoài, mấy nha sai cũng đi theo. Trong viện chỉ còn lại hai người họ.

Vô Tấn nói:

- Ngươi nói đi!

Vốn Thân Kỳ Võ định nói ‘đi vào phòng nói chuyện’ nhưng gã cắn chặt môi, không thốt ra khỏi miệng. Gã nhớ tới phụ thân từng ở trên bậc thang ngoài cửa nói một ít chuyện cực kỳ bí ẩn, gã nhất định phải chậm rãi học cách đo lường trên quan trường.

Gã lau mồ hôi trên trán, nhỏ giọng nói:

- Chắc điện hạ rất quen thuộc thế cục kinh thành, ta nói cho điện hạ biết, Nam Sơn phái không chỉ ủng hộ Sở vương, thật ra họ cũng ủng hộ thái tử.

Vô Tấn gật đầu. Đây là lần đầu tiên hắn nghe nói bí mật này, nhưng hắn hiểu được, giống như Nam Sơn phái không có quan hệ nương tựa sinh tử trực tiếp với Sở vương thì sẽ không treo cổ trên một thân cây. Mục đích của họ là giữ lợi ích cho mình, vốn không thèm để ý ai làm hoàng đế.

- Vậy họ ra điều kiện là cái gì?

- Mỗi năm họ ủng hộ Sở vương ba mươi vạn lượng bạc, điều kiện là Sở vương đồng ý tước vị thế tập quận vương họ. Nhưng mỗi năm họ cũng đưa cho thái tử một trăm năm mươi vạn lượng bạc, vì thái tử từng đồng ý với Hoàng Phủ Dật Biểu, nếu hắn đăng cơ thì sẽ hồi phục tước vị Hạ vương cho Hoàng Phủ Dật Biểu, còn ưng chuẩn lão các đời thế tập. Lần này họ hợp tác với Tề vương, rõ ràng là muốn một nữ gả cho ba.

Vô Tấn trầm ngâm giây lát, lại hỏi:

- Chuyện này có từ khi nào? Ta là nói Nam Sơn phái ủng hộ thái tử đã bao lâu rồi?

Thân Kỳ Võ thở dài nói:

- Ta nghe phụ thân nói có ít nhất mười năm, lần này trong bọn họ có một tôn tử bí mật tố giác, phụ thân ta mới biết Nam Sơn phái luôn ngầm ủng hộ thái tử. Còn về ai tố giác thì ta thật tình không biết.

Tin tức ngoài ý muốn này khiến Vô Tấn không thể không phục thái tử Hoàng Phủ Hằng tâm cơ thâm trầm. Một mặt y luôn la mình nghèo, nghèo đến đông cung lục suất phủ không dưỡng nổi quân đội, không có cửa hàng mậu dịch, chỉ có một ít điền trang. Cho nên y liều mạng tranh đoạt thứ sử quận Đông Hải, phải tranh đoạn hộ tào chủ sự. Ngay cả Tô Hàn Trinh đều thay y lo lắng tài lực không đủ, tích cực đưa bạc vào kinh, còn tưởng để mình làm hoàng thương cho thái tử. Nhưng kỳ thật Hoàng Phủ Hằng nắm mọi người trong lòng bàn ta vốn không hề thiếu tiền.

Thì ra rất sớm trước kia, mười năm trước y đã lôi kéo Nam Sơn phái. Mười năm, một ngàn năm trăm vạn lượng bạc, số tiền này y đem đi làm cái gì?

Hoàng Phủ Vô Tấn thầm thở lài, lần này người của Hoàng Phủ Hằng giải quyết đặc sứ Tề vương, kỳ thật là muốn chặt đứt Nam Sơn phái cùng Tề vương dây dưa. Hôm trước buổi tối y phái người tìm mình, ở mặt ngoài là muốn mình giúp y đả kích Thân quốc cữu, mục đích thực sự là ám thị với mình đặc sứ Tề vương đến. Mỗi một việc Hoàng Phủ Hằng làm đều có mục đích sâu xa, lần này y cùng mình kết mình, bàn những điều kiện với mình bên trong có thâm ý gì chứ?

Y luôn cho rằng Thân quốc cữu là cáo già, nhưng bây giờ xem ra Thân quốc cữu còn chưa phải đối thủ của thái tử.

- Được rồi! Ta đồng ý giao dịch với ngươi, ta sẽ xóa sạch Bách Phú thương hành.

Màn đêm mỏng manh, mười mấy quân sĩ Mai Hoa vệ hộ vệ một chiếc xe ngựa to lớn tiến vào đại doanh thủy quân, chạy nhanh tới bến cảng mới ngừng, cửa mở ra, Tô Hàm vịn lan can đi xuống xe. Mặt sau đi theo Kinh Nương và thị nữ A Xảo, mặt khác còn có ba ả nha hoàn.

Tô Hàm và Kinh Nương xuống xe ngựa, cùng ngẩng đầu nhìn chiến thuyền vô cùng khổng lồ trước mặt. Trong mắt họ tràn ngập rung động, ngay cả bốn mươi thân binh Mai Hoa vệ đứng đằng sau cũng cực kỳ chấn kinh.

Chiến thuyền Hổ Bí Hào yên tĩnh đậu ở bến cảng, một cầu thang xoắn ốc rộng lớn bắt trên thuyền lớn, từng đội binh sĩ xuất hàng lên thuyền.

Đằng sau thuyền lớn là hơn hai trăm thuyền viên đang dùng ròng rọc cố định đem từng con thuyền nhỏ có cái thùng gỗ to kéo lên thuyền lớn. Thuyền nhỏ gồm ba mươi mấy chiếc, mỗi chiếc thuyền đều dán tiêu chí cá chép của Tề Thụy Phúc. Đây là sáu trăm vạn lượng bạc Tề Thụy Phúc vận chuyển đến huyện Duy Dương.

- Cửu Thiên!

Trong bóng đêm có người kêu một tiếng, chạy đến.

Tô Hàm nghe tiếng nhìn lại, là Tề Phượng Vũ.

Cô cũng vui sướng cười nói:

- Ta còn tưởng ngươi sẽ đến phủ ta trước chứ! Hại ta chờ ngươi nửa ngày.

Tề Phượng Vũ áy náy nói:

- Hết cách rồi, ta phải áp thuyền, chỉ có thể từ đường sông ra thành tới đây.

Trong mắt Tô Hàm chợt lóe kinh ngạc.

- Nơi này có thủy đạo thông đến Tề phủ sao?

- Có thể trước đến Trường Giang rồi chuyển sang, giống như phủ đệ các ngươi cũng có thể đi thuyền lại đây.

Tin tức này khiến Tô Hàm rất vui, sau này cô có thể trực tiếp đi thuyền ra rồi.

Lúc này một hiệu úy tiến lên thi lễ nói:

- Phu nhân, đô đốc mời các ngươi lên thuyền.

- Chúng ta đi thôi!

Tô Hàm ngoái đầu nói với mọi người, lại nhiệt tình kéo tay Tề Phượng Vũ.

- Hiện giờ ngươi mặc kệ mớ ngân lượng đi, cùng ta lên thuyền nào.

Tề Phượng Vũ gật đầu:

- Ừ!

Mọi người cùng đi đến cầu thang.

Trên thuyền lớn, Vô Tấn khoanh tay nhìn chằm chú bọn họ lên thuyền, khóe môi lộ nụ cười ấm áp.

Nửa canh giờ sau, chiến thuyền cự vô bá kéo buồm trắng, chậm rãi khởi động, tại hơn một trăm chiến thuyền hộ vệ chạy hướng quận Đông Hải.

Bình luận

Truyện đang đọc