HOÀNG TỘC

Người trẻ tuổi đi thẳng vào vấn đề, trực tiếp biểu lộ thân phận, nghe nói là người của Mai Hoa vệ, La quản sự thầm thở ra một tiếng, hắn còn tưởng mình gặp sơn tặc, cướp tài sát nhân, hắn là người ở Quan Trung, đối với Mai Hoa vệ cũng hiểu rõ chỉ cần thành thực phối hợp thì đối phương sẽ bỏ qua cho mình một mạng.

- Tiểu nhân nguyện ý phối hợp điều tra với đại nhân.

Hoàng Phủ Vô Tấn gật nhẹ đầu bọn họ đã thẩm tra qua chưởng quỹ biết La quản sự này chỉ là người bình thường không phải là tâm phúc của Thân Quốc Cữu, loại người này rất sợ chết, dễ dàng đối phó.

- Nghe khẩu âm của ngươi thì là người Ung Kinh, ngươi tên gì, vốn làm cái gì?

- Tiểu nhân tên là La Thọ Tài, là người Ung kinh, huyện Lam Điền, vốn là quản sự buôn bán phố muối cho Thân nhị gia.

Thân nhị gia chính là nhị đệ của Thân Quốc Cữu, cũng là phụ thân của Thân Như Ý, hắn ở Ung Kinh mở không ít cửa hàng kiếm tiền, trong đó bán muối là sinh ý lớn nhất, chiếm gần một nửa thị trường Ung Kinh.

Vô Tấn cười cười hỏi lại:

- Trong nhà ngươi còn có ai không?

La quản sự bỗng nhiên cảm thấy hối hân, vừa rồi đáng lẽ không nên nói thật, đối phương điều tra người nhà của hắn sẽ liên lụy tới cha mẹ nhi tử của hắn.

Vô Tấn thản nhiên nói:

- Ta hỏi ngươi thì ngươi thành thật trả lời ngươi vốn là quản sự bán muối của Thân gia, ta cũng đã biết, chưởng quỹ tửu quán đều đã nói cho ta biết tất cả, nhà của ngươi ở Lam Điền huyện BÌnh Kiều trấn, ta muốn tra ra là điều dễ như trở bàn tay, ngươi cứ ngoan ngoãn nói thật nếu không sẽ mất đi cái mạng nhỏ.

La quản sự dù sao cũng là thương nhân có một số việc hắn không hiểu, lúc vừa tới Lư giang quân hắn đã cùng với những dân bản xứ này trong lúc uống rượu khoe khoang về bản thân mình hắn quan hệ với Thân nhị gia thế nào, quê quán của hắn ở đâu nhà có bao nhiêu tiền, bao nhiêu thiếp bao nhiêu vợ... về sau tuy hiểu không nói nữa nhưng cũng vô ích.

Lúc này trong lòng hắn hối hận không còn kịp, đành thành thật trả lời:

- Trong nhà còn có cha mẹ, tuổi tác đã già, còn có thê tử và hai đứa con trai.

Vô Tấn thấy hắn thành thực liền gật đầu nói:

- Ta chỉ hỏi ngươi một chút chuyện, chỉ cần ngươi thành thật nói cho ta biết, ta sẽ không làm tổn thương ngươi, cũng không đi quấy rầy gia đình của ngươi, ngươi cứ sống cuộc sống của ngươi, chúng ta giống như không phát sinh chuyện gì, ta cũng không bán đứng ngươi, thế nào được không?

- Không biết đại nhân muốn hỏi ta chuyện gì?

- Bạch Sa hội tới đây làm gì?

Đối phương đã biết người của Bạch Sa hội thì La quản sự cũng không giấu diếm nữa:

- Bọn họ đến Lương Cao mời một số thợ rèn ưu tú đi Tề châu, muốn ta mời giúp.

- Thợ rèn đã mời chưa.

La quản sự lắc đầu:

- Chuyện này ta không đáp ứng bọn họ mời thợ rèn sẽ ảnh hưởng tới việc chế tạo binh khí của chúng ta, gần đây áp lực của chúng ta rất lớn căn bản là vô cùng bận rộn mặt khác Bạch Sa hội nếu mang bọn họ ra biển, thợ rèn không trở lại người nhà bọn họ báo quan thì sẽ vô cùng náo loạn, về sau sẽ không còn thợ rèn nào làm việc cho chúng ta nữa, cho nên ta đã từ chối bọn chúng sáng mai bọn chúng sẽ đi.

Vô Tấn trầm ngâm một thoáng rồi nói:

- Ngươi biết binh lính áo trắng không?

La quản sự chấn động toàn thân, ánh mắt của hắn lộ ra vẻ hoảng sợ, hắn bỗng nhiên hiểu được đối phương là vì binh lính áo trắng mà tới, hắn cuống quít lắc đầu:

- Đại nhân chúng ta chỉ để ý tới binh khí, cùng với binh lính áo trắng không có bất kỳ liên hệ gì.

- Ta biết rồi, các ngươi chế tạo binh khí xong sẽ phân phát cho từng điền trang đúng vậy không? Ta muốn ngươi đem bản đồ phân bố điền trang này giao cho ta.

La quản sự ỉu xìu ngồi dưới đất đây là bí mật duy nhất mà hắn nắm giữ lúc trước phía trên giao bản đồ cho hắn từng dặn dò qua, nếu như để lộ bí mật này thì cả nhà hắn cũng bị mất mạng.

- Đại nhân ta không thể.

- Nếu ngươi không nói thì ta cũng sẽ lấy mạng của cả nhà ngươi.

Vô Tấn hung dữ uy hiếp hắn:

- Ta còn có thể nói cho Thân Quốc Cữu biết ngươi cấu kết với chúng ta, đem bí mật Thải Thạch trấn nói cho ta biết đem tin tức Bạch Sa hội thông báo cho ta, cho cả nhà ngươi chết không có đất chôn.

La quản sự sợ tới mức toàn thân phát run một câu cũng không nói nên lời, Vô Tấn lại thay đổi khẩu khí:

- Ta có thể nói cho ngươi biết, ta chính là Lương tự vương, Sở châu thủy quân phó đô đốc Sở Châu Mai Hoa vệ tướng quân, tên là Hoàng Phủ Vô Tấn ngươi đã nghe qua chưa?

La quản sự sợ hãi gật đầu tin tức này bình thường ở trong hội cũng có người thông báo, Vô Tấn lại nói với hắn:

- Nếu như ngươi nói cho ta biết, ta sẽ thay ngươi giữ bí mật dù sao ta cũng không muốn để cho Thân Quốc Cữu biết rõ ta biết hắn nắm tư quân, ta sẽ không làm hại ngươi ta vừa nói rồi, ngươi sẽ sinh hoạt như ngày thường, coi như không có chuyện gì xảy ra, thế nào? Chẳng lẽ ngươi còn chờ tới lúc ta mang đầu của con ngươi mang tới đây mới tin rằng ta không dọa ngươi sao?

La quản sự trầm mặc thần lâu, hắn cắn răng nói:

- Ta chỉ có một điều kiện là các ngươi phải giết chưởng quỹ kia.

- Giết hắn ngươi làm sao có thể báo cáo lên trên?

- Các ngươi giả làm sơn tặc giết hắn, nói rằng sơn tặc cướp sạch tửu quán.

- Được ta đáp ứng ngươi.

Vô Tấn gật đầu đáp ứng yêu cầu của hắn.

Lần này hành động Vô Tấn mất tổng cộng thời gian ba ngày, mặc dù không bắt được đầu lĩnh Lý Bạch Sa nhưng hắn vẫn lấy được bản đồ phân bố tư quân của Thân Quốc Cữu ở Sở Châu, tổng cộng 24 tòa trang viên gần tám vạn người tuyệt đại bộ phận là lưu dân chiêu mộ từ phương bắc, thu hoạch này vượt xa so với việc bắt được Lý Bạch Sa.

Cho dù hắn và thái tử có ước định nhưng không có nghĩa là Vô Tấn sẽ có ý định đem tin tình báo trọng yếu này nói cho thái tử biết.

Vô Tấn mười ngày sau trở lại Duy Dương huyện, thương chiến thảm thiết đã qua đi, trong đó ba đại thương gia đều tổn thất nghiêm trọng, tổn thất nhỏ nhất là Tề Thụy Phúc nó chỉ bị thiêu hủy một tòa tiền trang, mà tổn thất thảm thiết nhất là Bách Phú thương hội không chỉ hai tòa tiền trang bị tễ đoái không còn gì mà danh dự của bọn họ còn bị tổn thất nghiêm trọng, ngoại trừ tiền trang sản nghiệp của bọn họ ở Đông Hải quận đều bị Tề Thụy Phúc cướp đi, thương chiến thảm hại.

Đông Lai thương hội cũng bị tổn thất rất lớn, nhưng tổn thất chủ yếu là ở Giang Ninh phủ, hai tòa tiền trang bị đánh một tòa tiền trang bị đốt, mà ở Duy Dương huyện vì bọn họ hợp tác với Tề Thụy Phúc cho nên Đông Lai thương hội tránh thoát được một kiếp.

Bình luận

Truyện đang đọc