HOÀNG TỘC

Ở trong điện hoàng cung, lão hoạn quan Mã Nguyên Trinh đi đi lại lại lưng của y hơi còng xuống, giống như một con tôm.

Bỗng nhiên một gã thị vệ thấp giọng bẩm báo, Mã Nguyên Trinh quay đầu lại cười nói:

- Có chuyện gì không?

Thị vệ lặng lẽ kín đáo đưa cho hắn:

- Đây là một chút tâm ý mà điện hạ cho Mã các lão xin cá lão nhận lấy.

- Thật là xấu hổ điện hạ lúc nào cũng khách khí thật là khiến ta xấu hổ.

Ngoài miệng thì nói khách khí nhưng bàn tay thì lại nhanh chóng nhét tờ giấy vào trong áo.

- Được rồi ta đã biết ngươi đi mau lên.

Thị vệ lui ra, Mã Nguyên Tỉnh nhún vai, cũng làm như không nhìn thấy tờ giấy tiến vào trong phòng hoàng đế, vài tên canh cửa thấy hắn liền khom người thi lễ:

- Tham kiến Mã các lão.

- Ừ.

Mã Nguyên Trinh gật đầu:

- Bệnh tình hoàng thượng dù biến chuyển tốt nhưng chúng ta cũng không được khinh thường, các ngươi ở lại chỗ này không được bỏ đi.

- Vâng chúng tiểu nhân không dám khinh thường.

Mã Nguyên Trinh tới gần ngự thư phòng chỉ thấy Hoàng Phủ Huyền Đức đang nheo mắt lại tựa người lên trên ghế rồng, dùng bàn tay khắc một bức tượng gỗ quan âm, nhìn sắc khí của y thì có vẻ không tệ tuy nhiên y vẫn không đứng lên được, hai chân đã không còn tri giác từ lâu.

Mã Nguyên Trinh nở ra nụ cười:

Tượng quan âm này hoàng thượng đã nhiều năm rồi chưa khắc.

- Đúng thế, trước đây trẫm muốn dùng nó làm lễ chúc thọ cho hoàng thái hậu nhưng công việc bề bộn làm chẳng quan tâm nữa.

Hoàng Phủ Huyền Đức thở dài:

- Trẫm nhớ năm đó vẫn là Mã công công dạy trẫm khắc gỗ, nhoáng cái đã mấy chục năm, tình hình thiếu niên vẫy như hôm qua, hiện tại xem ra trẫm đã già rồi.

Mã Nguyên Trinh cũng hơi thương cảm:

- Bệ hạ đang lúc tráng niên, cần phải bảo vệ long thể, chút chính vụ có thể để cho người kế vị làm.

Hoàng Phủ Huyền Đức nhìn hắn một cái rồi cười nói:

- Vậy sao, xem ra thái tử hiếu kính ngươi rồi, hiếu kính gì vậy.?

Mã Nguyên Trinh lấy tờ giấy trong tay ra rồi nói:

- Lão nô cũng không biết là cái gì.

Hoàng Phủ Huyền Đức mở tờ giấy ra rồi cười nói:

- Là trang viên suối nước nóng chỗ đó có suối nước nóng có thể chữa bách bệnh, trẫm nhớ năm đó thái tử khẩn cầu ta rất lâu, trẫm mới thương cho hắn, chân trẫm không tốt hắn lại không hiếu kính trẫm mà lại tặng cho ngươi xem ra hắn nghĩ ngươi quan trọng hơn trẫm.

Mã Nguyên Trinh cuống quýt nói:

- Bệ hạ lão nô không có...

Hoàng Phủ Huyền Đức chặn tay lại:

- Trẫm chỉ đùa với ngươi một chút thôi ngươi không cần quan tâm nhiều, ngươi trung tâm với trẫm trong lòng trẫm vô cùng minh bạch, trẫm cũng chỉ tin một mình ngươi kể cả con của mình trẫm cũng không tin nổi.

Mã Nguyên Trinh lau mồ hôi trên trán nhỏ giọng nói:

- Lão nô hầu hạ bệ hạ đã vài chục năm, đã đem bệ hạ coi như thân nhân duy nhất của mình.

Hoàng Phủ Huyền Đức lặng lẽ gật đầu trong mắt lộ ra vẻ cảm động hắn nhìn hộp ngọc trong tay Mã Nguyên Trinh rồi hỏi:

- Đó là cái gì?

- Vừa rồi lão nô tới Thủy Dao cung một chuyến Thục Phi để lão nô đem cái hộp ngọc này cho bệ hạ.

Hoàng Phủ Huyền Đức khẽ chấn động, hắn tiếp nhận hộp ngọc trong mắt lộ ra một vẻ phức tạp cuối cùng hắn cũng kìm chế chính mình khong mở hộp ngọc ra, mà đem hộp ngọc để lên trên bàn, hắn đã thề tuyệt đối không gặp Thục phi nữa.

- Công công, nói tình huống trong triều cho trẫm nghe, trẫm muốn biết tình hình Sở châu, Hoàng Phủ Vô Tấn mới nhậm chức vài ngày không biết có chuyện gì xảy ra không?

- Hồi bẩm bệ hạ lão nô hôm qua đã nhận được tin tức, Hoàng Phủ Vô Tấn đã đi nhậm chức trên bến tàu có vài trăm người nghênh đón hắn, Giang Ninh phủ doãn, hai thiếu doãn, huyện lệnh đô đốc Chu trưởng sử, xem ra rất phong quang.

- Sau đó thì sao hắn làm gì?

Hoàng Phủ Huyền Đức lại hỏi.

- Hắn dạy các quan văn ở thủy quân phủ đô đốc hiện tại bọn họ đang quét dọn nha môn, nhổ cỏ quanh đó, nghe nói còn tuyển một chiếc thuyền cực lớn, với tư cách là tàu của thủy quân.

- Giang Bắc Giang Ninh quân doanh hắn có đi không?

Hoàng Phủ Huyền Đức lại hứng thú hỏi.

- Bệ hạ lão nô đoán chừng hắn sẽ xung đột với Dương Thiếu Du nghiêm trọng.

Hoàng Phủ Huyền Đức cất tiếng nói:

- Trẫm lại hi vọng hắn thu thập Dương Thiếu Du ngay cả một đô úy hắn cũng không thu thập được thì làm sao trẫm có thể trông cậy hắn đi tiêu diệt Phượng Hoàng hội được.

Hoàng Phủ Huyền Đức nói xong ánh mắt của hắn không tự chủ được mà rơi vào trên hộp ngọc, cuối cùng không nhịn được mà mở ra, chỉ thấy đôi mắt của hắn lập tức ngẩn ngơ, trong đó có một lọn tóc quấn quanh một cây kim, Hoàng Phủ Huyền Đức khẽ cầm lọn tóc lên, khẽ vuốt vuốt, nước mắt khẽ lăn xuống:

- Ái phi của trẫm nàng tưởng niệm trẫm như vậy sao?

Hắn bỗng nhiên hạ quyết định, lấy từ trong ngăn kéo ra một con dao, cũng khẽ cắt một nhúm tóc của mình, Mã Nguyên Trinh kĩnh hãi hét lên:

- Bệ hạ.

Hoàng Phủ Huyền Đức không để ý tới hắn, đem hai sợi tóc cột vào nhau bỏ vào trong hộp, đưa cho Mã Nguyên Trinh:

- Ngươi mang cái này cho thục phi.

- Thế nhưng mà lọn tóc này.... bệ hạ có đến cùng không?

Mã Nguyên Trinh bất đắc dĩ đành phải tiếp nhận hộp ngọc đi ra ngoài, Hoàng Phủ Huyền Đức khẽ dựa lên lưng ghế, mắt nhắm lại,, trong mắt hiện ra những hình ảnh khắc cốt minh tâm cùng với Thân Như Ý, loại tư vị đó cả đời hắn cũng không quên được.

- Bệ hạ.

Một thanh âm trầm thấp đánh thức hắn, Hoàng Phủ Huyền Đức thở dài, liếc nhìn tả hữu:

- Tiến tới.

Chỉ thấy một bóng xám quỷ dị từ bên ngoài bay vào, một nam tử bốn mươi tuổi mục diện mông lung nhìn không rõ lắm.

- Lời của tiểu tử đó có thể tin được không?

- Bệ hạ lời của hắn hoàn toàn là thật thuộc hạ đã tra được mười năm trước phái Nam Sơn hàng năm đã cho thái tử một trăm năm mươi vạn lượng bạc mỗi năm.

- Bạc dùng đi đâu?

Hoàng Phủ Huyền Đức nghiến răng hỏi.

- Thuộc hạ tối hôm qua đã vào Bách Phú tiền trang kiểm tra ghi chép thì những số bạc này đều bí mật lưu lại trong 24 tòa trang viên của thái tử.

Hoàng Phủ Huyền Đức khẽ nắm đấm tay lại:

- Mười năm một nghìn năm trăm vạ lượng bạc, hắn cầm số bạc này đi trang viên làm gì?

Hoàng Phủ Huyền Đức hừ một tiếng lại cắn răng thấp giọng nói:

- Ngươi lập tức điều tra Thục Tấn Sở ba châu, trẫm hoài nghi hắn ở trang viên bí mật nuôi dưỡng tư quân, Dưỡng tướng quân, tra cho trẫm rõ ràng tư quân có bao nhiêu.

Bình luận

Truyện đang đọc