HOÀNG TỘC

Một tiểu nhị tiến lên cười làm lành nói:

- Khách quan, ngượng ngùng, tửu lâu đã đóng cửa.

- Dương chưởng quỹ của ngươi có đây không? Ta tìm hắn có việc.

Tiểu nhị ngoái đầu hét to:

- Chưởng quỹ, ngoài cửa có người kiếm!

[CHARGE=3]

Gã vội mời Vô Tấn ngồi. Chốc lát sau, một người đàn ông hơn ba mươi tuổi có chút khôn khéo vội vàng chạy tới.

- Ai tìm ta thế?

Gã liếc Vô Tấn một cái, chợt ngây ra, sao nhìn mặt mày người này hơi quen quen.

- Vị khách nhân này, dường như ta đã gặp ngươi ở đâu đó.

Thật ra Vô Tấn không có chút ấn tượng nào với gã, nhưng hắn đoán được chắc chắn ngươi này từng ở Lưu Cầu đảo gặp qua hắn.

Vô Tấn thấy tiểu nhị bên cạnh đều bận rộn công việc, không một ai đứng gần thì từ trong lòng lấy ra kim bài Hắc Phượng Hoàng, nhẹ lắc lư hướng gã.

Dương chưởng quỹ bỗng biến sắc mặt, nhanh chóng liếc hai bên một cái, nhỏ giọng nói:

- Xin đi theo ta!

Bọn họ đi lên lầu bốn, dương chưởng quỹ cầm chìa khóa mở một cửa phòng cao nhất đầu, bên trong còn có một cửa phòng, gã lại mở ra, thắp sáng ngọn nến tại cửa.

- Mời vào!

Vô Tấn đi vào phòng, không khí bên trong không được tốt lắm. Có mùi ẩm ướt mốc meo, chỗ này hiển nhiên không phải phòng ăn cơm, sát tường bày hơn mười cái ghế dựa, bên cửa sổ có một cái bàn.

Dương chưởng quỹ đặt đèn cầy lên bàn, bỗng nhớ tới cái gì, ngoái đầu nhìn Vô Tấn.

- Ngươi là Hoàng Phủ công tử.

Gã lập tức quỳ gối xuống đất.

- Thì ra là điện hạ đến, ta có mắt không tròng, xin điện hạ thứ tội!

Lúc này Vô Tấn đột nhiên nghĩ tới một vấn đề, xem ra có nhiều người trong Phượng Hoàng hội đều biết hắn gọi là Hoàng Phủ Vô Tấn. Nếu là vậy thì quan hệ của hắn với Phượng Hoàng hội rất dễ dàng truyền ra ngoài. Chắc chắn Hoàng Phủ Huyền Đức có sắp xếp thám tử trong Phượng Hoàng Hội, thế thì chẳng phải Hoàng Phủ Huyền Đức đã biết mối quan hệ giữa hắn và Phượng Hoàng hội?

Chẳng lẽ Hoàng Phủ Huyền Đức phái mình đến quận Đông Hải làm đô đốc thủy quân Sở Châu là để hắn tấn công Phượng Hoàng hội? Nếu giả thiết này thành lập, vậy Hoàng Phủ Huyền Đức không thể tránh khỏi quá mạo hiểm chút, đô đốc thủy quân Sở Châu chính là nắm thực quyền! Ông hoàn toàn không cần mạo hiểm như vậy.

Điều này khiến Vô Tấn cực kỳ khó hiểu.

Vô Tấn kéo ra một cái ghế, ngồi xuống. Dương chưởng quỹ khoanh tay đứng trước mặt hắn, không chỉ vì Vô Tấn là Lương Tự vương, địa vị cao quý, quan trọng hơn, Vô Tấn cầm kim bài Hắc Phượng Hoàng của đại hội chủ Trần An Bang Phượng Hoàng hội, cái này không khác gì hội chủ đích thân tới.

- Xin hỏi tôn tính đại danh của Dương chưởng quỹ, tại Phượng Hoàng hội đảm nhiệm chức vị gì?

- Bẩm điện hạ, tại hạ đích thực họ Dương, tên là Dương Hoành Hải, đảm nhiệm thống lĩnh nhị cấp trong Phượng Hoàng hội.

Tuy Phượng Hoàng hội là hải tặc, nhưng chúng nó có tổ chức quân sự chặt chẽ. Binh lính bình thường kêu là Hải Vệ, quân quan thì chia làm đại tướng quân, tướng quân, thống lĩnh và tiêu lĩnh, bốn cấp bậc. Trong đó thống lĩnh và tiêu lĩnh chia ra ba cấp, trên đại tướng quân thì là hội chủ và hai phó hội chủ. Thống lĩnh cấp hai Dương Hoành Hải tương đương với cấp quả nghị đô úy quân phủ của triều đình.

Vô Tấn gật đầu, cười nói:

- Thì ra là Dương thống lĩnh. Không biết thuộc hạ của Dương thống lĩnh có bao nhiêu ngươi? Ta nói là huyện Giang Ninh.

Dương Hoành Hải vẫn cung kính nói:

- Nguyên Giang Ninh phủ tổng cộng có sáu mươi bốn người. Trong đó huyện Giang Ninh là căn cơ, bao gồm cả ta thì có ba mươi người, trong tửu lâu có mười bốn người, mấy người khác đều phân tán tại một tiệm thuốc và một tiêu cục.

- Tốt lắm, ta có một việc muốn xin Dương chưởng quỹ hỗ trợ, không biết Dương chưởng quỹ có đồng ý không?

Dương Hoành Hải ôm quyền nói:

- Điện hạ đưa ra kim bài Hắc Phượng Hoàng thì tựa như hội chủ đích thân đến, xin điện hạ cứ phân phó, dù liều mạng chúng ta cũng sẽ hoàn thành!

- Không cần các ngươi liều mạng.

Vô Tấn mỉm cười:

- Ta chỉ cần sau khi trời sáng các ngươi rải mấy lời đồn tại huyện Giang Ninh giúp ta, nhớ là càng lớn càng tốt, người người đều biết. Nhưng các ngươi quyết không thể bại lộ mình.

Rời khỏi Đông Hải tửu lâu, Vô Tấn mượn một con ngựa, một mình đi hướng bắc thành. Đi qua hẻm Trạng Nguyên cạnh bắc thành thì Vô Tấn thấy cuối ngõ hẻm có một cánh cửa đen như mực, chỗ đó chắc là trạm tình báo của thái tử tại Giang Ninh phủ.

Hắn không vào trong hẻm, dưới tình huống chỉ một mình hắn mà đi tìm người của thái tử thì tuyệt đối không phải là quyết định sáng suốt. Hắn mạnh quật roi ngựa, chạy nhanh hướng cửa thành.

Hiện tại cửa thành đã đóng, nhưng hắn có ngân bài của Chu Tín nên thuận lợi ra khỏi thành. Một đường giục ngựa chạy gấp, một khắc sau đi tới quân danh Mai Hoa vệ. Quân quan tối nay làm việc là Trương Lũng. Gã không ngờ Vô Tấn sẽ tới vào lúc tối thế này, vội sai người chuẩn bị đệm chặn nhưng bị Vô Tấn khoát tay ngăn lại.

- Không cần chuẩn bị, ta trước giao cho vài việc xong còn phải lập tức chạy đi Thủy Quân phủ.

- Xin tướng quân cứ nói!

Vô Tấn uống hớp trà, chỉnh lý suy nghĩ xong mới chậm rãi nói:

- Sáng ngày mai Mai Hoa vệ xuất động cả đội bao vây Đông Lai tiền trang, Bách Phú tiền trang ở đường Kiến Nghiệp cho ta. Nếu quan phủ đến hỏi thì cứ nói là phụng mệnh hành sự, không thể trả lời, kêu bọn họ đến tìm ta.

Trương Lũng vội nói:

- Chiều hôm nay nhóm đầu tiên một ngàn tân quân nhân đến doanh có cần cũng mang theo?

Vô Tấn ngẫm nghĩ, nói:

- Quân phục Mai Hoa vệ của họ còn chưa tới, không cần dẫn theo. Nói cho Trịnh Diên Niên, cứ bảo là mệnh lệnh của ta, khiến hắn dẫn một ngàn tân binh đóng giữ quân doanh. Nếu ngày mai có Tú Y vệ hoặc quân đội khác đánh vào quân doanh thì cứ giết không cần hỏi!

- Ty chức đã hiểu! Ngày mai tướng quân ở đâu?

- Sáng mai có lẽ ta ở trên thuyền nhưng buổi chiều sẽ trở về, tới khuya không chừng tạm thời rời khỏi Giang Ninh đi huyện Duy Dương. Tóm lại một câu, tất cả chấp hành theo mệnh lệnh của ta, không có ta ra lệnh thì phải nghiêm thủ quân doanh.

- Ty chức tuân mệnh!

Vô Tấn lại giao cho vài câu liền đứng dậy rời khỏi phòng.

Đi tới cửa, hắn chợt nghĩ ra một chuyện, ngoái đầu phân phó:

- Lại chia hai trăm người hộ vệ phủ trạch của ta. Trừ tiểu thư Tề gia, mấy người khác đều không cho bái phỏng.

Bình luận

Truyện đang đọc