HOÀNG TỘC

Tô Hàn Trinh trong lòng lo lắng cho Duy Minh, hắn cảm thấy kéo dài thời gian một khắc thì Duy Minh sẽ nhiều thêm nguy hiểm một phần, hắn giống như muốn từ trong tay tử thần cướp Duy Minh lại vậy lập tức nhập chủ đề:

- Cao đại nhân ta muốn bàn với đại nhân về chuyện của Duy Minh, ta cảm thấy đại nhân đã vu oan cho Duy Minh rồi, Duy Minh là danh môn đệ tử ở Duy Dương huyện là cống cử sĩ, đọc sách thánh hiền làm sao có thể là chủ mưu ám sát sau lưng đại nhân được? Đại nhân không nên vì xúc động nhất thời bỏ qua cho hung thủ thật sự.

Nói xong hắn đưa phong thư của Thân Quốc Cữu đặt trên bàn thản nhiên nói:

- Có người đặt thư một số thư tín công văn ở quận nha hình như là đồ của Cao đại nhân thì phải!

Cao Hằng biến sắc, quả nhiên là ở trong tay của Tô Hàn Trinh, hắn vừa tức vừa bực chẳng quan tâm tới mặt mũi, lên giọng căm hận nói:

- Là tên tặc tử chết tiệt nào lấy đi đồ vật của ta, Tô đại nhân, chỉ có phong thư này sao?

- À.

Tô Hàn Trinh hời hợt nói:

- Còn có một số đồ vật, ngự sử trung thừa cũng cảm thấy hứng thú mấy lần muốn hỏi hạ quan, nhưng mà những công văn thư tín này hạ quan không đưa cho trung thừa, nói đây là vật phẩm tư nhân của đại nhân, người ngoài làm sao có thể tùy tiện xem được?

Nói tới đây Tô Hàn Trinh giống như cười mà không cười nhìn Cao Hằng chờ đợi hắn trả lời, mặt Cao Hằng lúc trắng lúc xanh, hắn đã hiểu ý của Tô Hàn Trinh, chỉ cần thả người kết án, hắn sẽ không đưa công văn này cho Trần Trực, song phương làm giao dịch.

Cao Hằng cũng không tránh được nữa rồi, hắn chỉ co thể cùng với Tô Hàn Trinh thỏa hiệp, nhưng hắn cũng biết thả người không đủ còn phải đem án ám sát định ra nếu không Tô Hàn Trinh cũng không tin tưởng hắn, nghĩ lại Hoàng Phủ Cừ hại mình, trong lòng hắn vô cùng oán hận liền lạnh lùng nói:

- Ta đã bị đâm tóm lại là phải có câu trả lời, kỳ thật thương thé của ta là do một nữ nhân đâm mà nữ nhân này đã mất tích, người đứng ở sau màn ta cảm thấy là Hoàng Phủ huyện công ngày mai ta sẽ ghi một phần công văn trở lại hình bộ, Tô đại nhân cảm thấy thế nào?

Xem ra song phương đều nhất trí dùng Hoàng Phủ Cừ làm người chịu tội thay rồi, như vậy cũng được Đông Hải quận bớt hắn liền bớt đi một tai họa, Tô Hàn Trinh khẽ mỉm cười nói:

- Ở chỗ bổn quan cũng có mấy phong thư về chuyện Hoàng Phủ Cừ nhận hối lộ, bổn quan suy đoán có lẽ hắn sợ thị lang đại nhân tra được vấn đề của hắn cho nên mới đưa ra hạ sách này, ngày mai bổn quan sẽ phái người tra manh mối nhận hối lộ của Hoàng Phủ Cừ đưa cho đại nhân .

Ánh mắt của hai người chạm vào nhau đều ngầm hiểu lẫn nhau, Tô Hàn Trinh đứng lên cáo từ:>

- Quấy rầy Cao đại nhân dưỡng thương, ta cáo từ trước.

Cao Hằng tiễn hắn ra cửa, nhịn không được lại nói:

- Tô đại nhân chút ít công văn thư tín đó đại nhân lúc nào có thể đưa?

Tô Hàn Trinh dừng bước quay đầu cười nói:

- Cao đại nhân yên tâm đồ đạc của đại nhân sẽ trả cho đại nhân.

Hắn chắp tay dẫn Vô Tấn đi ra khỏi Thu Phổ viên, Cao Hằng nhìn hắn đi xa, sau đó khẽ hạ lệnh cho binh sĩ:

- Mau truyền lệnh của ta cho Từ Viễn, mệnh cho hắn thả Hoàng Phủ Duy Minh ra, hủy bỏ tất cả án của Hoàng Phủ Duy Minh.

Lúc chạng vạng tối, Hoàng Phủ Duy Minh ở huyện nha bị đưa về phía chỗ ở của Hoàng Phủ phủ, đồng thời tuyên bố hủy bỏ tất cả bản án phạm tội của Hoàng Phủ Duy Minh, khôi phục lại sự trong sạch cho Hoàng Phủ Duy Minh.

Vợ của Hoàng Phủ Duy Minh là Thích Hinh Lan cùng với hai hài tử vô cùng vui mừng long trọng đón Hoàng Phủ Duy Minh trở về cửa, xác thực mà nói, Duy Minh hai lần vào ngục thẩm vấn, toàn thân bị đánh cho mình mẩy đầy thương tích không cách nào đi đường nổi chỉ có thể mang cáng tới phòng Thích Hinh Lan vừa vui mừng vừa đau lòng, vui mừng vì trượng phu trở về đau lòng là hắn bị tra tấn, nàng trốn ở một bên vụng trộm mà khóc thút thít.

Nhanh chóng sau đó, Hoàng Phủ gia mời lang y đến chữa thương cho Duy Minh, tình hình coi như có phần tốt, chỉ là da thịt tổn thương không ảnh hưởng tới gân cốt, tĩnh dưỡng mười ngày nửa tháng la qua khỏi.

Tộc nhân dần tản đi, Duy Minh cũng ở trong sân an tĩnh lại, trong phòng cũng chỉ có người nhà bọn họ, Duy Minh bị roi vọt vào lưng không thể nằm thẳng trên giường, lúc này hắn lâm vào trầm tư, hắc ám trong lao ngục dần đi xa, ráng chiều chiếu vào phòng, khiến cho căn phòng đặc biệt ấm áp.

Lạc Lạc cùng với Đóa Đóa như hai con mèo nhỏ quyến luyến bên cạnh rúc vào lòng của phụ thân.

Thích Hinh Lan bưng một cái chén hồng tới rồi nói:

- Đại lang ăn cơm đi.

Trong lời nói của nàng toát ra vẻ bình an và vui sướng.

- Vô Tấn đâu rồi?

Duy Minh cảm thấy kỳ quái, từ khi về nhà hắn vẫn không nhìn thấy Vô Tấn.

- Đệ ấy hình như chưa trở về, thiếp cũng cảm thấy kỳ quái.

Thích Hinh Lan trong lòng tràn đầy cảm kích với Vô Tấn nàng nghĩ nghĩ rồi nói:

- Hẳn là hiệu cầm đồ đã cho đệ ấy ăn cơm, sau đó mới trở về.

Duy Minh lắc đầu:

- Được rồi ta đoán đêm qua hắn không ngủ để hắn nghỉ ngơi một thoáng.

Hắn lại thở dài một tiếng:

- Ta có cảm giác mình như ở hai thế giới, tối hôm qua vừa ở huyện lao, sống không nổi mà hiện tại qua hai ngày một đêm đã được thả ra, là nhờ Vô Tấn, ta biết rõ điều đó.

Thích Hinh Lan ở bên cạnh trượng phu nhẹ nhàng vuốt tóc của hắn, trong mắt tràn đầy yêu thương và ôn nhu:

- Huynh đừng nghĩ nhiều như vậy, nghĩ ngơi cho tốt, tổ phụ cũng phân phó như vậy.

Duy Minh cười gật đầu:

- Ta biết rồi, không suy nghĩ nhiều nữa, nương tử chuẩn bị cho ta một bầu rượu.

Lúc này Vô Tấn đang nhìn lên trời sao, bầu trời đặc biệt thanh tĩnh, mỗi ngôi sao đều vô cùng sáng chói, hắn thích cảm giác này, từ lúc hắn còn nhỏ hắn đã là người của thế giới khác, thích ngồi ở trước nhà nhìn những ngôi sao sáng ngời.

Bỗng nhiên hắn cảm thấy được một thanh âm giống như là chuột giữa đêm khuya vậy, từ ở trước đại đường truyền tới.

- Có trộm sao?

Vô Tấn nhanh chóng nhẹ chân đi về phía đại đường, hậu viện đại đường không khóa, chỉ treo rèm, Vô Tấn đẩy rèm ra nhìn vào trong đại đường chỉ thấy ở bên trong đó có một người dáng người béo mập đưa lưng về phía hắn, Vô Tấn từ từ đi tới, hung hăng đá vào mông của hắn.

- Ai da....

Bóng đen kia kêu to một tiếng, giống như bị đá sang mốt bên riồ.

- Ngũ thúc.

Vô Tấn nghe thấy thanh âm của bóng đen thì vội vàng thắp đèn lên, chỉ thấy ngũ thúc của hắn đang nằm đau khổ trên mặt đất, xoa xoa bờ mông mập.

- Ngũ thúc sao lại là thúc?

Vô Tấn gãi đầu vội tới đỡ hắn dậy:

- Thúc làm sao mà giống như kẻ trộm vậy?

- Tên tiểu tử hồ đồ này ta không phải là lo lắng đánh thức ngươi sao?

Hoàng Phủ Quý lại la lên

- Ai da... đau quá mau đỡ ta ngồi xuống.

Bình luận

Truyện đang đọc