HOÀNG TỘC

Hắc Mễ giơ ngón tay khen từ tận đáy lòng, hắn nói rất đúng, đám lưu manh bọn hắn tuy đánh nhau lợi hại, ở Duy Dương huyện hoành hành nhưng võ nghệ chính thức lại không có bao nhiêu, Vô Tấn ngoài sáu mươi bước xạ kích chính xác làm cho bọn chúng phải khâm phục.

- Hắc Mễ đại ca cũng không cần thổi phồng.

Vô Tấn cười cười cắt đứt lời của hắn.

- Nói chính sự đi ta có chuyện cần xin huynh hỗ trợ.

- Đừng nói chữ "xin" ta không thích nghe.

- Vậy thì tốt, mời Hắc Mễ đại ca hỗ trợ như vậy có được không?

Vô Tấn ngồi xuống Hắc Mễ rót cho hắn một chén trà rồi cười hỏi:

- Có phải muốn ta đối phó với Quan gia không?

Vô Tấn hôm qua đã nghe ngóng Hắc Mễ cùng với trưởng sử Từ Viễn không có chút quan hệ nào nhưng hắn và Quan gia có thù riêng năm đó phụ thân Hắc Mễ làm thủy thủ trên thuyền, mười năm trước phụ thân của hắn bị lao, Quan lão tam sợ lây bệnh nên sai người ném xuống biển cả, lúc Hắc Mễ vớt phụ thân lên thì người đã chết đuối.

Cho dù đây là quy củ trên thuyền nhưng Hắc Mễ và Quan gia cũng kết cừu hận.

- Ngươi nói đúng một chút.

Vô Tấn nheo mắt lại, làm ra một vẻ giống như hồ ly:

- Hôm qua Tô thứ sử có nói, nghe nói GIang Ninh phủ phái tới một ảnh võ sĩ rất lợi hại cho nên ta muốn cần những lưu manh địa phương ở đây hỗ trợ, ta muốn trộm một món đồ trên người ảnh võ sĩ nhưng lại không đánh rắn động cỏ, huynh nói xem có biện pháp gì tốt không?

- Công tử chuyện này thật không dễ làm!

Hắc Mễ lộ vẻ đau khổ.

- Ta biết không dễ làm cho nên mới tìm huynh, suy nghĩ kỹ đi ta biết huynh có biện pháp.

- Cái này.. để cho ta suy nghĩ.

Hắc Mễ tập trung tư tưởng suy nghĩ một thoáng rồi sau đó nở ra nụ cười:

- Ta tại sao bỗng nhiên lại hồ đồ rồi!

Hắn quay đầu cười nói với Vô Tấn:

- Công tử ta có một biện pháp xử lý tuyệt diệu.

Trời vừa tảng sáng, huyện bắ Duy Dương huyện liền từ từ mở ra, hàng trăm tên thương nhân đi vào bên trong đoàn dân binh thủ thành quát lớn, nhưng tất cả mọi người đều không quan tâm dốc sức liều mạng vào trong thành.

Tuy nhiên có một người độc hành dáng vẻ cao gầy, làn da trắng nõn dung mạo tuấn tú, chỉ thấy hắn mặc một bộ tử kim quan, thân mặc ẩm bào, hoa lệ dị thường.

Hắn đứng yên, ánh sáng mặt trời chiếu vào hắn khiến cho hắn phát ra một khí chất bất phàm, làm cho người ta phải rét lạnh tuy nhiên trong mắt của hắn vẫn tràn ngập lãnh ý và ngạo mạn khiến cho người ta không dám tới gần.

Hoành đao đại biểu cho một loại thân phận, ở Đại Ninh đế quốc chỉ có Vũ lâm quân và Ảnh võ sĩ mới được đeo.

Người trẻ tuổi này chính là Ảnh võ sĩ, cho dù triều đình cho phép Ảnh võ sĩ đeo hoành đao bên hông nhưng có rất ít Ảnh võ sĩ thực sự đeo mà người trẻ tuổi này công khai đeo chẳng khác nào trên mặt đã viết vài chữ to: Ta chính là Ảnh võ sĩ.

Hắn lần này tới Duy Dương huyện đã là lần thứ hai rồi lần trước hắn cùng với sư muội của mình là Hàn Ngưng Nguyệt từ kinh thành tới đưa tin cho Hoàng Phủ Cừ, lần này chủ nhân của hắn là Hoàng Phủ Dật Biểu lại phái hắn tới đây giúp Thân quốc cữu xử lý một chút sự tình.

Hoàng Phủ Dật Biểu cùng với Thân Quốc Cữu có chung lợi bọn chúng mượn võ sĩ của nhau là bình thường.

Thân Quốc cữu là người của Giang Ninh phủ, Thân hoàng hậu có bốn người huynh muội một huynh trưởng hai muội muội nhưng Thân gia là một gia tộc khá lớn, một người đắc đạo cả họ đường nhờ, đại bộ phận tộc nhân của Thân gia đều làm ở Giang Ninh phủ.

Không có binh sĩ ngăn cản thương nhân và nông dân đều nhanh chóng vào thành, dần dần dòng người trở nên trống trải, Phong Truy Vân rất kiêu ngạo hắn đợi mọi người vào hết rồi mới từ từ vào.

Ở chân thành xếp đầy những tên ăn mày người cầm đầu chính là Tam Nhãn Di Lặc, hắn liếc thấy Ảnh võ sĩ vào thành liền nhìn thoáng qua Vô Tấn ở trong một hẻm nhỏ, Vô Tấn nheo mắt lại nhìn nhận ra Ảnh võ sĩ này người này hắn đã thấy trong phủ của Hoàng Phủ Cừ, hắn và một nữ võ sĩ khác đã đâm mình bị thương, rất có thể là Ảnh võ sĩ trong lời nói của Tô Hàn Trinh.

Cho dù không hoàn toàn khảng định nhưng Tô Hàn Trinh đã bảo hắn lưu ý thì thà giết nhầm còn hơn bỏ sót, không thể bỏ qua một người, hắn liền khẽ gật đầu với Tam Nhãn Di Lặc nhanh chóng lách mình vào ngõ nhỏ.

Tam Nhãn Di Lặc kêu lên một tiếng, một đám tên ăn mày liền đứng dậy, một tay cầm côn gỗ một tay cầm chén bể, mang theo cái chân cà thọt và mùi hôi ngút trời vây quanh Ảnh võ sĩ.

- Hôm nay mới sáng sớm, lão gia cho xin một đồng tiền.

Đám binh thủ thành đều biết Tam Nhãn Di Lặc muốn gây chuyện nhưng bọn họ cũng biết Ảnh võ sĩ không thuộc về huyện bọn chúng cũng không có nghĩa vụ bảo vệ.

Hơn nữa Ảnh võ sĩ này ngạo mạn những binh sĩ thủ thành nhìn cảnh tượng trước mắt có phần hả hê thậm chí còn muốn hắn xấu mặt.

Phong Truy Vân trở tay không kịp, bị một tên ăn mày vây quanh mùi hôi ngập trời xuất hiện suýt nữa thì ngất đi, vài tên tiểu ăn mày lại côm đùi hắn, đem nước mũi bôi lên cẩm bào của hắn.

- Cút cho ta.

Phong Truy Vân hét lớn, cho dù Ảnh võ sĩ có quyền đối địch giết người nhưng không được lạm sát kẻ vô tội, đây là quy củ của triều đình, hơn nữa với tư cách Ảnh võ sĩ bọn họ rất tôn nghiêm không thể khinh thường động thủ.

Ví dụ như hiện tại muốn đối phó với mấy tên khất cái này, tam quyền lưỡng cước là có thể đánh ngã bọ chúng nhưng hắn là ai, hắn là Ảnh võ sĩ, được quận vương Bắc Hải và quận vương Lư Lăng song song tiến cử, há có thể quyền qua cước lại với đám ăn mày, nếu như truyền ra ngoài mặt mũi của hắn còn để đâu cho được?

Phong Truy Vân căm hận cắn răng ỷ vào thân phận của mình không chịu xuất thân chỉ mắng chửi, nếu mắng vài câu thì ăn mày bình thường đã rời đi nhưng hắn tuyệt không ngờ đám ăn mày lại cứ nhằm vào hắn mà tiến tới.

Cuối cùng không nhịn nổi nữa, hắn đá một cước vào lũ ăn mày, lực lượng cũng không lớn hai tên ăn mày ngã xuống mặt đất mà lăn qua lăn lại, lớn tiếng hô khóc đòi bồi nhân mạng, muốn báo quan.

Tam Nhãn Di Lặc trốn ở đằng sau thấy Phong Truy Vân vì sĩ diện không động thủ thì mừng thầm, hắn liền huýt sáo một tiếng, từ trong nội thành bay ra một đám ăn mày, vây quanh Phong Truy Vân, ước chừng tới ba bốn trăm người.

Bình luận

Truyện đang đọc