HOÀNG TỘC

Vô Tấn bỗng dưng quay đầu lại nhìn thấy một chiếc xe ngựa cách đó không xa, ở trong xe là tiểu lạ ly Tô Y, nàng cơ hồ nhảy từ trên ngựa xuống kích động đến mức nước mắt muốn rơi xuống, nàng kéo tay Vô Tấn nhảy lên nói:

- Vô Tấn ca ca.

- Huynh tại sao lại ở kinh thành?

Vô Tấn cũng bị sự chào đón của nàng làm cho cảm động hắn cười nói:

- Ta hôm nay đi làm chút việc, đặc biệt tới thăm muội, Y muội muội lớn lên hình như hơi ú một chút.

- Ừ.

Vô Tấn cười cười nàng trịnh trọng gật đầu:

- Đường tỷ cũng nói muội hơi ú hơn, đúng rồi Vô Tấn ca ca huynh có gặp đường tỷ không buổi sáng hai người còn nói tới huynh đó.

- Các ngươi nói ta gì vậy?

Vô Tấn hứng thú hỏi thăm.

Đúng lúc này từ trong xe truyền tới một thanh âm nghiêm khắc:

- Y nhi trở lại xe cho mẹ.

Vô Tấn khẽ giật mình hắn nghe thấy thanh âm chính là của mẫu thân Tô Y, là thê tử của Tô Hàn Trinh, Tô Y trầm thấp mắng một tiếng:

- Phiền chết rồi.

Nàng ngoái đầu về phía sau kêu lên;

- Mẹ con ở đây nói vài lời sau đó sẽ quay lại.

Nàng biết rõ mẫu thân muốn mang mình đi liền thấp giọng nói:

- Vô Tấn ca ca huynh đang ở nơi nào, nếu rảnh muội sẽ đi tìm huynh.

- Ta đang ở vương phủ của Lan Lăng quận vương.

Vô Tấn nói xong Tô phu nhân đã từ trên xe ngựa đi xuống tức giận kêu một tiếng:

- Y nhi con không quay lại đây sao?

Tô phu nhân đã sớm biết Vô Tấn, lúc trước Vô Tấn kể chuyện cho con gái của nàng khiến cho nàng hơi phản cảm, chính thức phản cảm là khi lên bờ con gái nàng đối với Vô Tấn vẫn nhớ nhung không quên muốn nghe hắn kể chuyện xưa, chuyện này khiến cho nàng tràn đầy cảnh giác với Vô Tấn.

Nàng tuyệt đối không ngờ người trẻ tuổi này âm hồn bất tán đi tới tận kinh thành, thấy con gái lộ ra vẻ si mê hắn, Tô phu nhân vô cùng tức giận, nàng thấy con gái không chịu tới liền nghiến răng nói:

- Y nhi nếu con không quay lại ta sẽ dùng gia pháp.

- Mẹ.

Tô Y tức giận giậm chân:

- Mẹ mẹ để con nói vài câu.

- Không được con tới đây cho ta.

Tô phu nhân lạnh lùng nói.

Vô Tấn cảm thấy trong lời nói của Tô phu nhân có địch ý thì liền nói với Tô Y:

- Nghe lời mẹ muội trở về đi.

Tô Y không thể làm gì đành phải dậm chân trở về xe ngựa:

- Mẹ đã hài lòng chưa?

Nàng cực kỳ bất mãn nói với mẫu thân.

Tô phu nhân hừ một tiếng từ từ tiến lên phía trước, nàng cảm thấy phải cảnh cáo với Vô Tấn, đây không phải là vô tình gặp mà là Vô Tấn đến tìm con gái của mình, con gái của mình còn nhỏ chuyện gì cũng không hiểu vạn nhất bị hắn làm tổn thương thì người làm mẫu thân như nàng sẽ hối hận cả đời.

- Người trẻ tuổi ta cảnh cáo cậu không được tới gần nữ nhi của ta nếu như cậu tới nữa ta sẽ lập tức nói tổ phụ nàng bắt ngươi vào ngục, ngươi đừng tưởng rằng phụ thân nó không ở nhà là ta không có biện pháp.

Vô Tấn hiểu được tâm tình mẫu thân bảo vệ cho con gái của mình liền nói:

- Tô phu nhân có lẽ bà đã hiểu lầm, ta cho tới bây giờ vẫn không nghĩ tới chuyện làm tổn thương Tô Y, chỉ xem nàng là tiểu muội muội tuyệt đối không có ý xúc phạm tới nàng.

- Hừ, nàng ta mới là tiểu nương mười tuổi, ngươi tìm nàng là có ý gì, nếu như ngươi thực sự không muốn làm tổn thương nó nữa thì đừng tìm nó, nó vẫn còn là con nít, không có lời gì để nói với ngươi, ngươi đi đi nhớ kỹ cảnh cáo của ta.

- Phu nhân bà hiểu lầm Vô Tấn rồi.

Ở bên cạnh đột nhiên truyền tới một thanh âm, Vô Tấn quay đầu lại chợt ngây ngẩn cả người chẳng biết từ lúc nào Thiệu Cảnh Văn đã ở sau lưng của hắn, gã tới đây làm gì?

Thiệu Cảnh Văn cười với Vô Tấn, rồi lại nói với Tô phu nhân:

- Phu nhân khả năng không biết Vô Tấn vì Tô thứ sử lập công lao nếu như không có hắn Tô thứ sử sớm đã bị bãi chức rồi, hắn thay Tô đại nhân làm việc cơ hồ suýt mất cả tính mạng phu nhân lại lãnh đạm với hắn như vậy ta thấy thật không đáng.

Tô phu nhân sửng sốt một chút nàng nhìn theo Vô Tấn rồi nhìn về phía Thiệu Cảnh Văn, đối hương đeo quan phục tứ phẩm Tú Y vệ, bên hông còn treo cả túi tử kim không phải là người bình thường cho dù chồng của nàng cũng không có cái túi này.

Vô Tấn vội vàng tiếp lời:

- Phu nhân có tâm bảo hộ con gái ta có thể hiểu được phu nhân trở về đi ta sẽ không tới tìm Tô Y nữa xin phu nhân yên tâm.

Trong lòng Tô phu nhân rất nghi hoặc nhưng nàng không nói thêm gì nữa liền trở về xe ngựa cửa bên cạnh liền mở nàng đi vào cửa hông, Tô Y từ trong xe nhìn theo Vô Tấn, nháy mắt mấy cái với hắn, ý nói nàng sẽ tìm hắn.

Vô Tấn cười khổ lắc đầu hắn cũng muốn gặp tuy nhiên không phải là tiểu lạ lỵ này.

Cửa hông của Tô phủ đóng lại, Thiệu Cảnh Văn từ từ đi tới bên cạnh Vô Tấn hắn nhìn Vô Tấn rồi cười nói:

- Ta mời ngươi uống rượu có muốn đi không?

Vô Tấn không biết tại sao hắn lại xuất hiện ở Tô phủ nhưng điều này không quan trọng, quan trọng là hắn không muốn cùng Thiệu Cảnh Văn đi uống rượu nhưng nhìn thấy khí độ của hắn Vô Tấn liền cười rộ lên mà đáp ứng.

- Vậy để cho Thiệu huynh tốn kém rồi.

Hai người đi tới nam thị, Thiệu Cảnh Văn vẫn hay tới Bách Phú tửu lâu uống rượu, lúc bọn họ tới cửa chủ nhân quán rượu biết Thiệu Cảnh Văn, không dám nửa điểm lãnh đạm liền chạy ra chào:

- Thiệu tướng quân nhanh vào, tướng quân nửa tháng rồi vẫn chưa tới đó.

Thiệu Cảnh Văn gật đầu cười nói:

- Trí nhớ của chưởng quầy thật tốt đúng là nửa tháng rồi ta chưa tới, trong thời gian này bề bộn nhiều chuyện hôm nay vừa vặn mời bằng hữu tới đây nếu không thì phải sau khoa cử mới tới được.

- Ha ha vậy tiểu điếm cũng quang lâm bằng hữu của Thiệu tướng quân, vị nà chính là... hóa ra là ngươi.

Chưởng quầy bỗng nhiên nhận ra Vô Tấn, sắc mặt đại biến người này không phải là gã giáo úy Mai Hoa vệ hôm qua đập phá quán rượu của hắn sao.

Vô Tấn chắp tay xin lỗi hắn:

- Ngày hôm qua uống nhiều rượu làm tổn hại nơi này, ta hôm nay tới bồi thường xin lỗi.

Vô Tấn cũng không phải là hài tử ba tuổi rồi hắn ở bên ngoài lăn lộn nếu như không bất đắc dĩ thì cũng không gây quá nhiều thù hắn, chưởng quầy cười khổ một cái ngày hôm qua Mai Hoa vệ đánh nhau với Tú Y vệ nhưng hôm nay lại là một quan lớn của Tú Y vệ mời người của Mai Hoa vệ tới uống rượu thế sự thật là điên đảo rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc