Tác giả: Lâm Ngư Hành
Editor: Solitude
======
Lật xem chứng kiện của hắn hai lần, ánh mắt cậu trai nhìn hắn mới trở nên kiên định hơn.
Lâm Tây Tẫn thấy cậu vẫn im lặng như cũ, cười khẽ, giọng nói nhẹ hơi vài phần: “Giờ tin anh chưa? Có thể nói cho anh biết đã xảy ra chuyện gì không?”
Một học sinh trung học, đứng trước đồn cảnh sát nửa ngày, Lâm Tây Tẫn sợ cậu gặp chuyện khó xử, hoặc là bị bạn học bắt nạt đe dọa, thậm chí là bị đối xử bạo lực.
Thấy cậu vẫn không chịu mở miệng, Lâm Tây Tẫn giương mắt nhìn xung quanh, chỉ chỉ quán cà phê cách đó không xa: “Chúng ta qua đâu nói đi.”
Không khí trong đồn cảnh sát quá nghiêm túc, hắn sợ làm trẻ con sợ.
Cậu trai ngập ngừng, gật gật đầu đồng ý.
Lâm Tây Tẫn dẫn đầu đi: “Đi thôi!”
Trong quán cà phê, đang là giờ làm việc, người không nhiều lắm. Lâm Tây Tẫn chọn vị trí vắng vẻ bên cửa sổ ngồi xuống, gọi cho cậu ly sữa nóng, rồi chính mình thì cà phê đen.
Chờ thức uống bưng lên bàn, Lâm Tây Tẫn đẩy sữa nóng đến trước cậu, giọng nói trầm thấp, ánh mắt mát lạnh, nhìn cậu nói: “Nói đi.”
Cậu trai vẫn không mở miệng, cậu cầm ly nhấp một ngụm sữa, bọt sữa vương trên môi cậu, càng khiến môi cậu thêm hồng hào.
Sự kiên nhẫn, Lâm Tây Tẫn trước nay chưa từng thiếu, hắn không không hỏi, chỉ chờ.
Một hồi lâu, cậu cảm thấy cơ thể dần ấm lên, lòng cũng lắng xuống, mới nói: “Lâm…”
Nhớ tới chức danh của hắn là chủ nhiệm phòng pháp y, cậu trai tiếp tục nói: “Chủ nhiệm Lâm, em có một tập tin video muốn đưa cho anh cảnh sát.”
Năm nay cậu mười lăm tuổi, cảm thấy loại xưng hô chú này không quá thích hợp.
Lâm Tây Tẫn cũng không để tâm đến xưng hô của cậu, chỉ dịu giọng hỏi: “Nội dung video là gì, có được từ đâu?”
“Video trong di động này, trước đây di động bị hỏng, em vẫn luôn không sử dụng di động nữa.”
Có chút ảo não và bi thương trong mắt cậu bé, dường như chuyện này có ảnh hưởng rất lớn với cậu: “Trường em không cho học sinh dùng điện thoại sau khai giảng, em cũng mới biết sự kiện kia gần đây thôi. Em không ngờ mọi chuyện sẽ biến thành như vậy, đều do em, giá mà em có thể đưa video này ra sớm hơn thì tốt rồi.”
Nói, cậu trai bắt đầu khóc, như thể đã kìm nén bi thương hồi lâu, làm sao cũng không ngăn được.
Nhưng cậu không có phát ra âm thanh lớn hơn, chỉ cắn chặt cánh môi, nước mắt tuôn không ngừng.
Lâm Tây Tẫn đột nhiên có chút vô thố, không biết nên an ủi cậu như thế nào.
Hắn thật sự không giỏi giao lưu với trẻ con cho lắm.
“Đừng khóc, hiện tại em kể chuyện ra đi, còn kịp mà.” Lâm Tây Tẫn đưa khăn giấy qua, nhớ đến mình còn chưa biết tên đối phương là gì, liền hỏi, “Em tên là gì?”
Cậu lau khô nước mắt, kiềm chế cảm xúc của mình: “Nam Dữ, em tên Mộ Nam Dữ.”
“Rồi, Nam Dữ. Vậy em có thể nói cho anh biết, video mà em nói là gì không?”
Mộ Nam Dữ rũ mi: “Chính là video vụ rơi tan xe buýt 715, bạn học của em ở trên chiếc xe đó, lúc đó bọn em đang nói chuyện. Đột nhiên cậu ấy nói với em có chuyện xảy ra, sau đó liền gửi cho em một đoạn video.”
“Lúc đó em sốc lắm, di động không cẩn thận rớt vào bồn rửa tay rồi nó hỏng, sau đó em nghe nói người trên xe kia đều chết hết. Em lập tức mang điện thoại đến đồn cảnh sát, em nói với họ em biết chân tướng, em có chứng cứ, nhưng bọn họ bảo em là trẻ con, đang cố ý lừa bọn họ và đuổi em ra ngoài.”
Lâm Tây Tẫn càng nghe mày nhăn càng chặt, khó trách cậu nhóc này trông có vẻ bài xích đồn cảnh sát.
Nhưng càng làm hắn kinh ngạc chính là, video mà cậu bé vừa nói có liên quan đến vụ án rơi tan xe buýt: “Em có mang di động đến không?”
Mộ Nam Dữ gật đầu: “Có mang. Em thấy tin tức trên mạng, em không ngờ sẽ chết nhiều người đến vậy.”
Nhìn dáng vẻ đứa nhỏ ảo não, Lâm Tây Tẫn than thở một tiếng, không nhịn được giơ tay xoa nhẹ đầu cậu: “Không trách em, em đã cố rồi.”
Muốn trách cũng nên trách những kẻ cuồng vọng tự đại kia.
“Có thể vẫn cần em quay về với anh một chuyến, phải copy video trên di động em ra trước. Tóm lại là có chút phức tạp, em thấy có thể không?”
Hàn huyên lâu như vậy, Mộ Nam Dữ cũng hoàn toàn buông lỏng cảnh giác: “Em có thể.”
Khuôn mặt cậu trai nhỏ trắng trẻo, thoạt nhìn trẻ hơn một ít so với tuổi thực của cậu, non nớt khiến người ta cảm thấy chạm một cái sẽ rụng rời.
Nhưng dáng vẻ kiên định giờ phút này của cậu lại làm Lâm Tây Tẫn cảm thấy, cậu rất cứng cỏi.
Như tùng bách.
Hai người cùng nhau trở về trong cục, Lâm Tây Tẫn trực tiếp dẫn cậu đến tìm Thiên Phàm.
Nhưng Thiên Phàm đang trong phòng thẩm vấn, Lâm Tây Tẫn lại đi tìm Mục Tây Thành.
“Có thể sửa di động không? Hoặc là trực tiếp xuất dữ liệu trong điện thoại…”
Mục Tây Thành đang làm tư liệu, đầu không ngẩng đã đáp: “Tôi có thể thử.”
Mộ Nam Dữ đưa điện thoại di động qua, lúc này Mục Tây Thành mới nhìn thoáng qua: “Chủ nhiệm Lâm, nhóc con này là ai?”
Lâm Tây Tẫn suy nghĩ một chút, đáp: “Nhân chứng!”
Mục Tây Thành mày mò một hồi, nhưng do di động rơi xuống nước thời gian dài không dùng, lại còn chưa từng sửa chữa, về cơ bản đã coi như phế.
Vốn dĩ nó là một chiếc di động cũ kỹ, cậu trai còn sử dụng một thời gian rất dài, chất lượng đã kém vô cùng.
Mục Tây Thành có chút khó xử nhìn bọn họ: “Sửa chữa dữ liệu trong di động có thể không dễ, nội dung bên trong có quan trọng không?”
Mộ Nam Dữ lại muốn khóc, liên tục gật đầu: “Rất quan trọng, rất quan trọng!”
Cậu đang vào thời kỳ đổi giọng, bởi vì sốt ruột, âm điệu bất giác nâng cao vài phần, có vẻ thô nặng.
Lâm Tây Tẫn luôn đứng bên cạnh Mộ Nam Dữ, lập tức an ủi: “Đừng gấp, sẽ luôn có cách.”
Lúc này Thiên Phàm vừa lúc đi ra, hắn đã thẩm vấn xong Lâm Xuân Thiên, cầm biên bản thẩm vấn trong tay, lông mày nhíu chặt, cả người lạnh toát, đang chuẩn bị gọi điện cho Diêm Thập Nhị.
Lâm Tây Tẫn một tay kéo người qua: “Thiên Phàm, chiếc di động này có chứng cứ rất quan trọng liên quan đến vụ án rơi tan xe buýt, bộ phận kỹ thuật các cậu có người có thể sửa chữa số liệu không?”
Thiên Phàm không hiểu ra sao, nhưng nghe hắn đề cập đến vụ xe buýt, liền đáp ngay: “Hẳn là có, tôi đi tìm người bên bộ phận kỹ thuật hỏi cái.”
Nhưng sau khi những người trong bộ phận kỹ thuật nhìn thấy, cũng không có cách nào khôi phục nó về như cũ.
Thiên Phàm nghĩ tới Đường Kiến Lộc, tuy có chút do dự, nhưng chuyện quá khẩn cấp, liền trực tiếp mang Đường Kiến Lộc ra ngoài.
Phòng làm việc an tĩnh đóng kín, một máy tính bày trước mặt Đường Kiến Lộc, cáp sạc được kết nối với chiếc di động kia.
Thiên Phàm, Lâm Tây Tẫn, Mộ Nam Dữ, ba người đứng song song sau lưng Đường Kiến Lộc, ánh mắt đều chuyên chú nhìn nội dung trên bàn máy tính.
Một lúc sau, Đường Kiến Lộc nhấn phím cuối cùng, không quay đầu mà khàn giọng mở miệng: “Xong, đã tìm được rồi.”
Cô nhấp vào tệp máy tính, phát đoạn video chưa đầy sáu mươi giây kia.
–
Trên đường Giang Bắc, tốc độ xe của Diêm Thập Nhị đã lên tới một trăm hai mươi, Thời Dã ngồi ở ghế phụ, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm chấm đỏ được đánh dấu.
Mười phút trước, sau khi điểm đỏ di động đến trên cầu sông Nile, liền dừng lại, cái này khiến Thời Dã cảm thấy hoảng hốt, cũng khiến Diêm Thập Nhị càng thêm lo lắng.
Từ Giang Bắc đến cầu sông Nile còn phải bằng qua một con phố dài.
Nhưng lúc này, đường phố có chút ùn tắc.
Diêm Thập Nhị không rảnh lo nhiều như vậy, trực tiếp treo đèn cảnh sát, tất cả các phương tiện đi qua đều nhường đường, một đường đèn đỏ anh đều vượt.
Năm phút sau, xe chạy tới giữa cầu sông, Thời Dã tinh mắt lập tức hét: “Ở đằng kia, đó là xe của Đàm Minh Nhiên.”
Mà Đàm Minh Nhiên đứng bên lan can cầu cách chiếc xe không xa, y nhìn mặt sông, cô độc một mình, tựa như làn khói, tùy thời sẽ phiêu tán.
“Dừng xe.”
Diêm Thập Nhị dừng xe phía sau xe Đàm Minh Nhiên, Thời Dã mở cửa xe liền xông ra ngoài.
Hai người một trước một sau chạy về phía Đàm Minh Nhiên, còn Đàm Minh Nhiên như nhận ra cái gì, ngoái đầu nhìn thoáng qua.
Ngay sau đó, không để mọi người phản ứng, y đã sải bước lên lan can, sắp sửa nhảy xuống sông Nile.
Nhưng khoảng cách giữa họ khá xa, dẫu Thời Dã dùng tốc độ nhanh nhất vọt qua, cậu vẫn chậm một bước.
Nhưng cậu không chút do dự, lật người qua vòng bảo hộ, duỗi tay bắt được mắt cá chân y.
Còn bản thân cậu, thì treo nửa người bên ngoài.
======