KẺ TÌNH NGHI SỐ MỘT

Tác giả: Lâm Ngư Hành

Editor: Solitude

======

Quý Lan Cẩn ban đầu còn thập phần chắc chắn, khẳng định tuyệt không có khả năng, nhưng tới lúc này, lời của Tô Sân cũng đã gieo hạt trong lòng hắn, thậm chí còn nảy mầm, làm hắn có chút không biết nên phản bác thế nào.

Hắn trở nên do dự, tâm tình cũng càng thêm phức tạp.

Mà sở dĩ do dự, vừa lúc là vì lời Tô Sân nói có chút đạo lý, làm hắn sinh ra chút hoài nghi nào đó, thậm chí… Còn nghĩ tới người nào đó.

Nhưng nếu thật sự như Tô Sân nói, người kia làm ra nhiều chuyện như vậy, hắn tuyệt đối không thể không biết.

Không ai có thể ở dưới mí mắt hắn làm chuyện đó với Tịch Nhi, hắn không cho phép, cũng vô pháp dung thứ.

“Quý thiếu gia, ta muốn thỉnh ngài nhớ lại, lần cuối cùng ngài nhìn thấy Quý tiểu thư, ngài đang ở nơi nào, lại từng gặp ai.” Tô Sân đã nhìn ra Quý Lan Cẩn dao động, ngữ khí càng thêm kiên định, “Ngài suy nghĩ một chút, khi đó có phải như ngày hôm nay, ngài không nói rõ hướng đi của mình, rồi thật thật sự sự không đi bên cạnh Quý tiểu thư?”

Quý Lan Cẩn bị Tô Sân hỏi như vậy, cả người đều choáng váng.

Trong mắt hắn tràn đầy kinh ngạc, rốt cuộc không nói nên một lời nào nữa.

Mà Tô Sân cũng không bỏ qua con ngươi Quý Lan Cẩn đột nhiên phóng đại vì khiếp sợ, khóe môi nơi nâng, cả người cậu tản mát lạnh lẽo: “Quý thiếu gia, ngài cũng đừng che giấu, nếu ngài lại không nói, e rằng ngay cả xác chết của Quý tiểu thư cũng đều không thấy.”

“Hiện tại chạy tới nơi, có lẽ còn kịp.”

Quý Lan Cẩn bị chọc đến điểm đau, biểu hiện trên người càng thêm điên cuồng, ánh mắt đăm đăm, con ngươi màu đỏ tươi.

Hắn cắn răng, quai hàm hơi hơi nhô lên, một hồi lâu mới mở miệng: “Đi với ta.”

Chỉ một câu đơn giản như vậy, hắn lại cắn chặt răng nói ra, vừa ra khỏi miệng dường như lại có chút hối hận, sắc mặt thay đổi mấy lần, gương mặt cũng là nghẹn đến mức đỏ bừng.

Tô Sân xem tất cả trong mắt, tâm tư càng thêm nặng.

Cậu luôn cảm thấy Quý Lan Cẩn đang lén gạt cái gì, rất giống như để bảo vệ ai đó.

Thẩm Thầm cũng nhìn ra, anh đưa mắt với Tô Sân, bảo cậu tạm thời đừng nóng nảy, sau đó nói với những người khác: “Đi thôi!”

Tô sân thu tâm tư lại, rời đi cùng mọi người.

Chỉ là còn chưa ra đến cổng nha môn, liền có một nha dịch chạy một mạch vào.

Gã chạy đến thở dốc, nhìn thấy đám người Thẩm Thầm, bước chân lập tức dừng lại, cả người không tự chủ được run run, lập tức bước nhỏ đi nhanh đến trước mặt Thẩm Thầm, vội vội vàng vàng nói: “Đại nhân. tìm thấy rồi, chúng ta tìm thấy rồi.”

Gã há mồm to thở phì phò, lại không quên cung kính cúi đầu chào.

Nhưng Thẩm Thầm chỉ cảm thấy khó hiểu, vội hỏi: “Tìm được cái gì?”

“Quý… Quý tiểu thư.”

Gã thở gấp, nói chuyện ngắt quãng. Nhưng chỉ một câu như vậy, cũng đã đủ để mọi người khiếp sợ.

Đặc biệt là Quý Lan Cẩn, hắn một phen xách vạt áo nha dịch lên, trước mắt không thể tin, hỏi gã: “Ngươi nói cái gì, lặp lại lần nữa, ngươi nói ai, là ai?”

Tròng mắt nha dịch khẽ run, đáp lại: “Thật sự là Quý tiểu thư, chúng ta tìm được thi thể của Quý tiểu thư.”

Cái này, Quý Lan Cẩn còn điên hơn.

Thẩm Thầm bước nhanh lên, ngăn trước mặt Quý Lan Cẩn: “Quý thiếu gia, xin ngươi bình tĩnh chút.”

Rồi sau đó mới nhìn về phía nha dịch, hỏi: “Ở đâu, lập tức dẫn bọn ta qua.”

Nói, anh đưa mắt ra hiệu cho Lộ Đông Nam, Lộ Đông Nam lập tức hiểu ý, đi thẳng đến bên cạnh Quý Lan Cẩn.

Cảm xúc của Quý Lan Cẩn hiện tại phi thường bất ổn, cần phải thời khắc nhìn chằm chằm mới được.

“Bẩm đại nhân, chúng ta tìm được ở phần mộ tổ tiên Cố gia, ngoại trừ Quý tiểu thư ra, còn có một người, lúc ấy hắn đang chuẩn bị chôn Quý tiểu thư.”

Thế mà thật sự có một người như vậy, ánh mắt mọi người đều không tự chủ được nhìn về phía Tô Sân, kinh ngạc cảm thán trước sự sâu sắc của cậu.

Tô Sân mặt không đổi sắc, cả người bình tĩnh dị thường.

Mặt khác, người khác vội vàng truy hỏi: “Là ai mang Quý tiểu thư đi?”

Ánh mắt của Quý Lan Cẩn càng như si như cuồng, sắc bén lại làm người sợ hãi, hắn vội la lên: “Là ai làm?”

Nhưng trong thanh âm, rõ ràng đã mang theo vài phần kinh hoảng.

Không đợi nha dịch mở miệng Tô Sân đã cười lạnh một tiếng: “Người này, sợ là Quý thiếu gia quen thuộc hơn chúng ta mới phải. Quý thiếu gia, ngài sẽ không đoán được sao, hoặc là nói, ngài muốn lừa mình dối người, còn muốn làm bộ vô tri không sợ sao?”

“Mọi chuyện đã tới tình trạng này, đã không còn nằm trong phạm vi hiểu biết khống chế của ngài!”

Lời của Tô Sân, hoàn toàn kích thích Quý Lan Cẩn.

Hắn quay đầu lại, ánh mắt hung ác trừng Tô Sân, rống to: “Ta không hỏi ngươi, ngươi câm miệng cho ta!”

Hắn lại nhanh chóng quay đầu, gắt gao nhìn chằm chằm nha dịch: “Ngươi nói, ta muốn ngươi nói, nói cho ta là ai?”

“Người đó, là, là…” Nha dịch bị hắn nhìn lập tức hoảng loạn, nói năng đều lắp bắp, rồi lại không dám không nói, chỉ có thể nhắm mắt, cắn răng chịu đựng, nói, “Là… Là Cố thiếu gia Cố Thập Lan.”

Đồng thời khi những lời này rơi ra, đồng tử của Quý Thập Lan cũng phóng đại một chút.

Kỳ thật khi nghe nói đến phần mộ tổ tiên Cố gia, hắn cũng đã đoán được, chẳng qua tâm tư cự tuyệt thừa nhận mà thôi.

Nhưng bây giờ, chân tướng thật sự trần trụi như vậy bày trước mặt, hắn không muốn thừa nhận cũng không được.

Tựa như Tô Sân đã nói, mọi chuyện đã phát triển ngoài tầm kiểm soát của hắn.

Đôi mắt hắn càng ngày càng đỏ, cả người như con thú sắp bạo tẩu.

“Hắn ở đâu, nói cho ta biết Cố Thập Lan ở đâu!”

Hắn nắm chặt tay, lưng lại hơi chùng xuống.

Hắn sắp điên rồi, có một loại cảm giác ngột ngạt mãnh liệt xưa nay chưa từng có áp bách hắn, áp hắn sắp không thở nổi.

======

Bình luận

Truyện đang đọc