KẺ TÌNH NGHI SỐ MỘT

Tác giả: Lâm Ngư Hành

Editor: Solitude

======

Sự ác độc của nhân tính đến tột cùng có thể tàn nhẫn đến trình độ nào, có lẽ chỉ có chính mắt thấy mới có thể cảm nhận rõ ràng.

Giữa môi trường bẩn thỉu đến mức kinh tởm, thức ăn và rác rưởi phân nước tiểu cùng tồn tại, nơi nơi đều tràn ngập một loại hương vị không thể miêu tả.

Nơi này là chỗ ở của ác ma, căn bản không phải nơi cho con người sống.

Mà trong hoàn cảnh dơ loạn này, có một tiếng khóc cực kỳ mỏng manh từ đống lộn xộn truyền ra, nghe không rõ ràng. Thậm chí ban đầu bọn họ còn tưởng nghe lầm, nhưng theo sau âm thanh kia lại nối liền liên tục vang lên một trận, âm thanh rất nhỏ, nhưng tồn tại thật.

“Tìm, mọi người mau phân ra tìm, lập tức hành động.” Giọng nói của Diêm Thập Nhị dồn dập, quát khẽ, có chút kích động.

“Rõ.”

Ba người chia nhau ra hành động, động tác cực nhanh, nhưng nơi này thật sự quá lớn, quá rối loạn, cũng không biết đứa bé ở hướng nào.

Ngay khi mấy người còn chưa tìm ra manh mối, tiếng khóc thút thít đình chỉ.

Không đúng!

Chuyện này như có điểm kỳ quái.

“Lão đại, có thể là giả không?”

Thiên Phàm hoài nghi, không biết có phải đối phương cố ý làm ra, nhiễu loạn bọn họ, gây mê mang cho họ không?

Diêm Thập Nhị lại không cho rằng như thế, anh nhanh chóng bình tĩnh lại, nghiêm túc nói: “Thà rằng tính sai, tuyệt không buông tha. Lỡ đâu là thật sự, đó chính là chúng ta sai.”

Vì cái lỡ này, cũng phải tìm.

“Tiếp tục tìm.”

Diêm Thập Nhị nói xong, lại tiếp tục buồn đầu đi tìm.

Bao tay trắng bọn họ mang theo nhanh chóng dơ đến không ra gì, trên người cũng nhiều ít lấm lem vài thứ đồ lung tung rối loạn, mấy người tưởng chừng như rơi vào bể tự hoại, nhưng không ai quan tâm nhiều như vậy, khuôn mặt mỗi người đều nghiêm túc mà lại thâm trầm.

Cũng may rất nhanh lại truyền đến tiếng của trẻ con, nhưng lần này không còn là tiếng khóc, đứa bé như bị sặc thứ gì đó, vẫn luôn ho không ngừng, thanh âm rầu rĩ.

Vị trí thanh âm phát ra cách Thiên Phàm không xa, hắn lập tức kinh hô: “Lão đại, ở chỗ này, tôi nghe thấy, ở ngay đằng trước.” 

Trước mặt hắn là một container dài hơn ba mét, cửa mở ra, bên trong bừa bãi ngổn ngang, âm thanh phát ra từ vị trí góc trong nhất.

Tiếng ho kia có chút trở nên khó khăn, vả lại thanh âm cũng mỏng manh mềm nhẹ, khiến lòng người ta kinh không thôi. Diêm Thập Nhị lập tức tiếp lên, ba người lần lượt xốc lên vài thứ trên đất, cho đến khi đến góc trong nhất.

Bọn họ hợp lực dọn đống rác hỗn độn, rốt cuộc thấy được đứa bé kia.

Nhiều lắm bảy tám tuổi, mặc quần áo mỏng tang, trông xộc xệch bất kham. Trên người trên mặt đều dơ bẩn, cơ thể nho nhỏ cuộn tròn ghé vào góc xa nhất.

Không biết là bị kinh hách hay là vì nghe được tiếng động, đứa bé kia càng co người vào trong góc, thân mình cũng đang run bần bật.

Nhiệt độ mùa này không tính thấp, bên ngoài có thể chỉ mặc áo ngắn tay, nhưng khu nhà xưởng này quanh năm không thấy ánh mặt trời, có vẻ thập phần âm u ẩm ướt, mà vách container càng lạnh băng, đứa bé thu mình trên mặt đất, thoạt nhìn như bị đông lạnh.

Miệng và mũi của nó đầy bụi bẩn, giống như bị mấy thứ kia làm cho sặc, lúc này nó ho còn lợi hại hơn.

Diêm Thập Nhị tự biết thô tay thô chân, muốn ôm nó lại không biết bắt đầu từ đâu.

Chỉ phải nhìn về phía Thiên Phàm: “Thiên Phàm, cậu ôm nó ra ngoài.”

Nội tâm Thiên Phàm cũng toàn cảm khái, rõ ràng thấy nhiều sinh tử, nhưng nhìn thấy trẻ con còn nhỏ như vậy phải chịu tội lớn như thế, vẫn là đau lòng khó chịu. Động tác của hắn rất cẩn thận, chậm rãi đến gần cậu bé.

Nhưng có lẽ là bị nhốt quá lâu, cũng có lẽ là trước đó chịu tội, Thiên Phàm vừa mới đụng đến đứa bé đó, đứa bé đột nhiên giãy giụa, nhưng bởi vì suy yếu, chỉ rầm rì khóc, giọng phát ra không lớn.

“Chú ôm, chú tới đây cứu con, không phải sợ.”

Thiên Phàm thấp giọng dỗ dành, nhìn trên cánh tay trần và cổ của đứa bé đều là vết thương xanh tím, không khỏi đỏ mắt, ngay sau đó xoay đầu, không dám lại xem.

Mục Tây Thành về lại xe cầm nước cùng khăn lông sạch lại, sau khi lau khô tay và mặt cho đứa trẻ, trực tiếp đưa nó ra ngoài nhà kho chứa đầy container.

Mới vừa nhìn thấy ánh mặt trời, cậu bé nhịn không được nheo đôi mắt lại.

Nó trông thật thanh tú, nhưng trong mắt không có thần.

Diêm Thập Nhị lấy bánh mì đưa qua, nhẹ giọng nói: “Đói bụng rồi đi, ăn chút gì được không?”

Cậu bé không mở miệng, nhưng trong mắt hiện rõ vài phần khát vọng, cơ thể nó còn đang run rẩy mất kiểm soát, như là lạnh, lại như là sợ hãi.

“Ăn đi, không sao đâu.”

Diêm Thập Nhị nhét bánh mì vào tay nó, lúc này Mục Tây Thành cởi áo khoác của mình, trực tiếp quấn quanh người cậu bé.

Nhưng chỉ một động tác vô cùng đơn giản đó, cậu bé như thể bị dọa, đột nhiên nhắm mắt lại, run lập cập dữ dội.

Nó như vậy đã không phải sợ hãi đơn thuần, mà là có phần phản ứng căng thẳng hậu chấn thương.

Mấy người liếc nhau, sắc mặt Diêm Thập Nhị càng thêm khó coi, không khó để bọn họ đoán ra ở đây từng xảy ra cái gì, cũng vì nguyên nhân đó, họ hận không thể lập tức bứng hang ổ ‘Thiên Mệnh’.

“Đừng sợ, chú sẽ không làm tổn thương con, chú chỉ mặc thêm quần áo cho con. Lại đây, ăn chút gì trước.” Diêm Thập Nhị thả mềm giọng, kiên nhẫn dỗ nó.

Nhìn thấy đứa bé này, anh liền sẽ nhớ tới A Dã.

Khi A Dã bị bắt còn không lớn như vậy, anh không dám tưởng tượng, ngày tháng sau khi bị bắt em ấy sống như thế nào.

Hẳn là… sẽ rất vất vả, rất gian nan!

Nếu kiếp này còn có thể tìm được A Dã thì tốt rồi, không cầu gì khác, chỉ hy vọng em ấy sống tốt.

Chỉ có tồn tại, mới có hy vọng.

Chẳng qua trước mắt không phải thời điểm nghĩ này đó, anh không biết năm đó có người có thể cứu A Dã không, nhưng bây giờ bọn họ có thể cứu đứa bé này ra khỏi biển khổ.

Có lẽ là do bọn họ kiên nhẫn dỗ dành an ủi, cũng có lẽ cậu bé biết bọn họ tới cứu mình, cảm xúc của nó không còn kích động như vừa rồi nữa.

Nó thật sự cực kỳ đói, lấy bánh mì Diêm Thập Nhị đưa qua liền bắt đầu liều mạng gặm.

Diêm Thập Nhị nghẹn họng khi nhìn, trong lòng như bị liệt hỏa thiêu đốt: “Ăn từ từ, kẻo nghẹn.”

Anh tìm cớ để nói, ba người đàn ông nhìn một màn này tâm thái ít nhiều đều có chút suy sụp.

Nào ngờ Diêm Thập Nhị vừa dứt lời, cậu bé đột nhiên ho dữ dội.

Sau khi nôn ra hết thức ăn vừa ăn, sắc mặt nó phút chốc trắng đến dọa người, ngay sau đó lại lập tức từ trắng sang tím, như là bị người bóp chặt cổ họng, thở không nổi.

Nó ho càng lúc càng lợi hại, cuối cùng trực tiếp hộc ra một miệng máu to.

Điều này khiến bọn họ sợ hãi, Diêm Thập Nhị cảm thấy trái tim như ngừng đập.

“Tây Thành, cậu ở lại nơi này, Thiên Phàm, chúng ta đi bệnh viện.”

“Rõ, lão đại.”

Trái tim Diêm Thập Nhị khe khẽ đau, trọng giọng nói cũng mang chút run rẩy.

Thiên Phàm ôm bé trai, rõ ràng bận rộn cả ngày toàn thân đổ đầy mồ hôi nóng, nhưng đáy lòng lại trào từng đợt lạnh lẽo, cảm thấy có chút tê cóng.

Bệnh viện trung tâm thành phố, bởi vì Diêm Thập Nhị liên hệ trước với bệnh viện, vừa đến cổng, chủ nhiệm khoa nhi và y tá đã chờ ở đó. Ngay sau đó, cậu bé đã được đưa vào phòng cấp cứu.

Ngoài hành lang phòng cấp cứu, bầu không khí ngưng trệ.

Diêm Thập Nhị ảo não vò đầu, trong lòng càng thêm phiền muộn không thôi, dặn Thiên Phàm một tiếng, anh liền đi thẳng ra khỏi tòa nhà bệnh viện.

Tìm vị trí góc chân tường châm điếu thuốc, còn chưa hút, di động liền vang lên, là Thời Dã gọi đến.

Cổ họng anh vẫn nghẹn cực kỳ, hoãn một hồi lâu mới bắt máy: “Tỉnh ngủ?”

Giọng điệu ra vẻ nhẹ nhàng, giọng điệu này làm Thời Dã hơi giật mình một lúc, mày không nhịn được nhăn lại, lời vốn sắp ra đến môi lại nuốt trở vào, chỉ nhẹ giọng hỏi anh: “Thế nào, có thuận lợi không?”

Vấn đề này làm Diêm Thập Nhị không thể trả lời, anh im lặng, không có mở miệng.

Thời Dã nghe ra cảm xúc của anh, lại hỏi: “Không thuận lợi sao? Là địa chỉ sai hay khác?”

“Tiểu Dã.”

Diêm Thập Nhị lên tiếng đánh gãy lời cậu: “Tìm được rồi, bọn anh tìm được nơi đó.”

“Nhưng bọn chúng hẳn nghe thấy tiếng gió, rút lui rất mau, khi bọn anh đến đã chỉ còn mảnh hỗn độn, vật chứng phải thu thập, còn phải đi thăm hỏi những người xung quanh, đây là một công trình rườm rà khổng lồ, cho nên gần đây sẽ rất bạn. Chờ anh xong việc lại đi tìm em, được không?”

Trong giọng anh mang theo mỏi mệt, nhưng vẫn dịu giọng dò hỏi.

Thời Dã càng may mắn chính mình không có nói ra những gì ban đầu muốn nói, cậu khẽ ừ một tiếng: “Vậy anh chú ý an toàn, có yêu cầu em giúp đỡ thì nói.”

“Ừ, anh biết, em cũng nghe lời.”

“Dạ.”

Lại hàn huyên vài câu, thẳng đến thuốc trong tay đốt đến cuối, ngắt điện thoại, Diêm Thập Nhị trực tiếp ấn tắt tàn thuốc, ném vào thùng rác.

Còn chưa lên lầu, Lâm Tây Tẫn đã gọi đến.

“Ở bệnh viện nào, tầng mấy?”

Diêm Thập Nhị vốn định nói không cần hắn ở đây, nhưng tự hỏi một lát phần nào hiểu được ý của Lâm Tây Tẫn.

Thở dài: “Bệnh viện trung tâm.”

“Đã biết.”

Lâm Tây Tẫn cúp điện thoại, vội vàng đuổi đến bệnh viện ngay lập tức.

Ba tiếng sau, đèn cấp cứu tắt.

Chủ nhiệm khoa nhi từ trong cánh cửa đi ra, gỡ khẩu trang ra, cả người mỏi mệt.

Ông nhìn về phía Diêm Thập Nhị, biểu cảm càng thêm nghiêm túc: “Cảnh sát Diêm, mọi người cứu đứa bé này từ đâu ra?”

Diêm Thập Nhị không nói, chỉ hỏi: “Nó thế nào, vì sao lại đột nhiên hộc máu? Nó bị thương chỗ nào?”

“Không phải bị thương chỗ nào, là toàn thân không có chỗ nào ổn.”

“Nửa đời sau, phỏng chừng sẽ tàn.”

Bác sĩ lắc đầu, sắc mặt cực kém, còn mang theo tiếc hận: “Bị cắt bỏ một quả thận, miệng vết thương khâu loạn, cũng không được điều dưỡng tốt, ngoài mặt nhìn không có vấn đề gì lớn, nhưng trong bụng đã rữa nát hết. Miệng vết thương nhiễm trùng sinh mủ, lại bị tra tấn như vậy, một đứa trẻ bình thường không hỏng mới là lạ.”

Bác sĩ dường như cũng không nói được nữa: “Ai…”

“Có thể làm chúng tôi đều làm, miệng vết thương đã cắt lọc và khâu lại, nhưng… Hết thảy xem tạo hóa của nó. Đứa bé mới mười mấy tuổi thôi, đã bị hủy hoại như vậy, quả thực là súc sinh.”

Diêm Thập Nhị nghe vậy có chút ngốc, khó hiểu bắt lấy cổ tay bác sĩ: “Có ý gì, cái gì gọi là hủy hoại?”

Lâm Tây Tẫn đã hiểu được, hắn nắm lấy cổ tay Diêm Thập Nhị, dùng sức kéo anh ra, kéo sang một bên: “Diêm đội, đừng hỏi.”

Diêm Thập Nhị bừng tỉnh, tức giận đến đỏ cả mắt.

Một quyền hung hăng đập trên tường: “Mẹ nó, súc sinh, tôi nhất định phải bắt được bọn chúng, tự tay tống bọn chúng vào ngục!”

Bác sĩ kia cũng không khỏi thở dài, ngay sau đó nhớ tới cái gì, nói với Diêm Thập Nhị: “Nhưng tại miệng vết thương của nó, chúng tôi phát hiện cái này, không biết…”

Y tá mang lại đây một đĩa tròn nhỏ, trên đó để một thứ khá giống với tờ giấy Lâm Thương đã nuốt, màu trắng, cuộn nhỏ lại.

======

Bình luận

Truyện đang đọc