KẺ TÌNH NGHI SỐ MỘT

Tác giả: Lâm Ngư Hành

Editor: Solitude

======

Tuyên ngôn tình yêu đột ngột của Thời Dã không khác gì ngọn lửa cực nóng, thiêu đau trái tim Diêm Thập Nhị, nhưng dưới cơn đau lại nổi lên một trận ngứa ran, khiến người kích động khó nhịn.

Anh hôn cậu một cách nóng bỏng lại kích động, cường thế bướng bỉnh, không cho cậu mảy may cơ hội lùi bước.

Quá luyến tiếc.

Nghĩ đến ánh mắt tuyệt vọng của Thời Dã khi anh chết, anh liền cảm thấy đau lòng.

Chết?

Không đúng không đúng.

Diêm Thập Nhị cuối cùng ý thức được vấn đề là gì, không khỏi buông cậu ra, đôi tay giữ lấy hai vai cậu, nhìn chăm chú vào mắt cậu, hỏi: “Anh chết nên mới trở về, em… Em thì làm sao? Khương Vô Ẩn làm cái gì?”

Thời Dã không hiểu sao chột dạ, chỉ thấp giọng nói: “Không làm sao, hắn không có làm cái gì.”

Thấy cậu tránh né, Diêm Thập Nhị đã đoán được: “Vậy là hắn không tuân thủ lời hứa.”

“Không phải.”

Này thật sự là hiểu lầm Khương Vô Ẩn.

“Vậy vì sao lại giống anh?”

Diêm Thập Nhị không tin.

Hiển nhiên thông qua bản thân anh đã chứng minh, sau khi bọn họ chết ở Khương Quốc, liền sẽ trở về thế giới hiện thực.

Cho nên, Thời Dã rốt cuộc đã trải qua cái gì.

Diêm Thập Nhị nhìn hốc mắt ngày càng đỏ của cậu, chung quy không đành lòng truy vấn tiếp, liền dời đề tài: “Được rồi, không muốn nói gì không nói.”

“Hiện tại, chúng ta nên nghĩ xen làm thế nào thoát khỏi nơi này.”

Thời Dã nhấp môi, thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Nhưng tâm trạng vẫn đi xuống.

Không chỉ vì cái chết của họ ở Khương Quốc, mà còn vì… Người bức tử bọn họ là Khương Vô Ẩn.

Cái người nuôi nấng cậu từ nhỏ, như anh như cha, thật sự là một đại ma đầu, cất giấu bí mật đầy người, không tiếc thương tổn nhiều người như vậy sao?

Thời Dã không dám nghĩ nhiều, khi Diêm Thập Nhị đang tinh tế đánh giá trong phòng, nhẹ giọng hỏi: “Người kia thật sự là Khương Vô Ẩn sao?”

“Hoặc có thể… chỉ trông giống nhau thôi?”

Có lẽ là kiếp trước của chú không chừng.

Nhưng suy đoán đó chỉ dạo một vòng trong đầu Thời Dã đã bị chính cậu phủ định.

Sẽ không, người kia rõ ràng chính là Khương Vô Ẩn, bất kể là hành vi cử chỉ hay là tính cách, đều giống nhau như đúc.

Diêm Thập Nhị tuy không muốn đả kích cậu, nhưng nhận rõ sự thật hiển nhiên mới là tốt nhất với cậu.

Cho nên không chút do dự, Diêm Thập Nhị liền nói thẳng: “Là ông ta.”

“Nhưng không biết trong trí nhớ của Khương Vô Ẩn, chúng ta rốt cuộc là Thời Dã và Diêm Thập Nhị hay là Thẩm Thầm và Tô Sân.”

Điều này, khác nhau liền lớn.

Thời Dã nhíu mày: “Em nghĩ không rõ, người hôm đó bắt chúng ta, rồi đưa chúng ta đến Khương Quốc rốt cuộc là ai? Nếu là Khương Vô Ẩn, làm thế nào hắn lại có năng lực quỷ dị như vậy?

Ánh mắt Diêm Thập Nhị sâu vài phần, một hồi lâu mới trả lời: “Có lẽ là có người giúp hắn.”

Đến nay anh vẫn còn nhớ rõ, ở căn nhà rách nát kia, thiên địa trước mắt anh bỗng chốc đảo lộn.

Vị Vu pháp thần kia, là nhân vật khủng khiếp.

“Chẳng qua này đó đều không quan trọng, hết thảy đều chờ chúng ta rời khỏi đây trước rồi lại nói.”

Anh rũ mắt, tránh đi cơ thể Thời Dã, trong lòng hơi xao động, có chút khó chịu.

Anh cần phải làm gì đó để phân tán lực chú ý của bản thân, nếu không…

Anh sợ bản thân không làm người.

Thời Dã cũng có chút khó chịu, dù sao thì cả hai đều trần như nhộng, không khỏi cảm thấy kỳ cục, vì thế ừ nhẹ một tiếng, rồi theo anh tìm kiếm manh mối.

Nhà ở rất trống, chính giữa đặt chiếc giường kia, TOY lung tung lộn xộn trên mặt đất, một vài trong số đó có vẻ phá lệ dữ tợn, đặc biệt dài.

Thời Dã nhặt lên một cái, lắc qua lắc lại, da gà da vịt cả người đều dựng lên, không hiểu sao cảm thấy không khỏe, lại tùy tay ném nó xuống đất.

“Kẻ bắt chúng ta đến cũng quá biến thái rồi.”

Đặt loại đồ vật này khắp nhà không nói, còn chưa kể cổ hương vị ái muội…

Thật là càng nghĩ càng ô dề.

Thời Dã trưởng thành từ rất sớm, tuy rằng lúc này đang lần mò manh mối, nhưng không kìm được nghĩ loạn trong đầu, nghĩ đông nghĩ tây.

Tầm mắt không khỏi lia qua trên người Diêm Thập Nhị, người đàn ông thân cao chân dài, cộng thêm vận động quanh năm, đường nét cơ thể đặc biệt đẹp.

Cơ bụng không dày, lại gãi đúng chỗ ngứa dẫn nhân chú mục.

Thời Dã giơ tay xoa xoa eo bụng mình, nhịn không được chậc một tiếng.

Cậu phải xuất hiện trước ống kính, cố tình duy trì gầy một chút, so không được với dáng người tốt của Diêm Thập Nhị.

Tầm mắt cậu quá mức nóng rực, Diêm Thập Nhị ghé mắt liếc lại đây, nhướng mày hỏi: “Đẹp lắm sao?”

Thời Dã bĩu môi: “Ừ, đẹp.”

Gương mặt rõ ràng đã dính đầy màu đỏ, lại thừa nhận lưu loát dứt khoát.

OK!

Là cậu giở trò lưu manh.

Nhưng, này ai nhịn được.

Diêm Thập Nhị chớp mắt cái đã xuất hiện trước mặt cậu, Thời Dã theo bản năng liền lùi về sau một bước, Diêm Thập Nhị theo sát lên, bàn tay nóng bỏng dừng trên eo cậu, một phen chế trụ, cậu muốn lui cũng không thể lui.

Thời Dã có chút hoảng, tim đập kịch liệt, ánh mắt loạn hoảng.

Diêm Thập Nhị cúi người, trán chạm trán cậu, hô hấp đan xem, suýt nữa lại muốn hôn môi cậu.

Nhưng thân thể trong lòng bàn tay lạnh như băng, cộng thêm kiếp trước chịu kinh hách quá độ, bọn họ lại ở trong hoàn cảnh quỷ dị này, thật sự không thích hợp để ôn tồn quá nhiều ngay lúc này.

Cho nên Diêm Thập Nhị chỉ giơ tay búng trán cậu, hung dữ nói: “Em lại trêu chọc anh, thì đừng trách anh không khách khí với em.”

Thời Dã ngơ ngẩn, có chút thất thần nhìn anh.

Diêm Thập Nhị bị cậu chọc cười, lại thấy đáy mắt cậu trồi lên cảm xúc mất mát, ngực lại bắt đầu khó chịu.

Tự hỏi một lúc, anh cúi đầu liền ngậm lấy cần cổ thon dài của cậu, vị trí rơi xuống vừa lúc ở chỗ cậu nhô lên.

Thân mình Thời Dã nháy mắt tê rần một nửa, động cũng không dám động, chỉ rầu rĩ ê a, co rúm người lại.

“Nơi này không an toàn, không được náo loạn.”

Diêm Thập Nhị cũng bị câu khó chịu, nhưng giờ phút này thật sự không phải thời cơ tốt.

Bỏ qua không nói mặt khác, nhất cử nhất động của họ ở chỗ này có bị người khác giám thị hay không, cũng chưa biết được.

Thời Dã cũng không nghĩ tới, không khỏi lẩm bẩm: “Cảnh sát Diêm, anh không nói lý, em cùng lắm là liếc mắt xem anh một cái, là anh trêu em trước!”

“Dáng người tốt như vậy, còn không phải để cho người khác xem sao?”

Diêm Thập Nhị cười nhéo khuôn mặt cậu: “Rồi, không tranh luận với em, cho em xem.”

“Nhưng không phải bây giờ, chờ đi ra ngoài, em muốn nhìn thế nào thì nhìn.”

Trong mắt Thời Dã lóe sáng, mang theo hứng thú: “Đây là anh nói đó, không được đổi ý.”

Diêm Thập Nhi gật đầu: “Sẽ không.”

Hai người liền bắt đầu nghiêm túc tìm manh mối, mặt tường bốn phía vừa xem đã rõ, Diêm Thập Nhị không yên tâm vẫn dò xét một lần, không có phát hiện đồ vật linh tinh như cơ quan.

Những cái TOY trên mặt đất đó, nhìn hình ảnh thập phần hỗn độn bất kham, nhưng dường như không có gì đáng kiểm tra.

Thứ duy nhất dư lại, chỉ có chiếc giường kia.

“Nâng giường lên xem.”

Diêm Thập Nhị đứng ở đầu giường, Thời Dã lập tức chạy đến cuối giường.

Hai người hợp lực dùng sức, giường dễ dàng bị dịch đi.

Quả nhiên, trung tâm mặt đất dưới giường nhô ra một tấm ván, tấm ván dài khoảng mười cm, không tương thích với sàn nhà xung quanh, như một lối vào, hoặc là lối ra.

Ván tứ giác lớn vừa đủ cho một người trưởng thành ra vào, vị trí trên cùng có một phím ấn mật mã.

Gợi ý mật mã được liệt kê ở dưới: Tình cảm chân thành!

“Tình cảm chân thành là cái quỷ gì, phạm vi này cũng quá rộng?” Thời Dã càng ngày càng mơ hồ, cảm giác đối phương như đang chơi đùa bọn họ vậy.

Diêm Thập Nhị trầm mặc, khẽ nhíu mày.

Nếu đối phương đã cho gợi ý, đó nhất định là đáp án anh có thể nghĩ đến hoặc có thể đoán ra, bằng không bước vào cục này chẳng phải vô nghĩa sao?

Cho nên đáp án sẽ không quá phức tạp.

Tình cảm chân thành!

Trước kia anh yêu cha mẹ, yêu em trai, nhưng cùng với sự mất tích của em trai, cha mẹ ly thế, anh mất đi tất cả người thân, trong một đêm không còn người yêu thương.

Nhưng hiện tại có.

Lông mày Diêm Thập Nhị hung hăng nhảy lên, nhanh chóng ấn một dãy số trên phím mật khẩu.

======

Bình luận

Truyện đang đọc