Tác giả: Lâm Ngư Hành
Editor: Solitude
======
Đang là cuối xuân đầu hạ, toàn bộ Phong Thành đều nhất phái cảnh xuân tươi đẹp, sơn hoa rực rỡ, ngay cả gió nhẹ cũng mang hơi thở ấm áp.
Thậm chí nắng, cũng dịu nhẹ đa tình đến lạ.
Nhưng cố tình giờ phút này, toàn bộ căn nhà đều bị bao trùm trong hỗn loạn, tối tăm và hắc ám đan chéo, áp lực khiến người ta không thở nổi.
Cảnh tượng như vậy, lệnh chúng nhân khiếp sợ không thôi, đặc biệt là xuyên thấu qua hắc ám bao phủ, bọn họ có thể nhìn thấy ngoại trừ nhà cửa bị bao vây, những nơi khác hết thảy như thường, như chưa từng có gì xảy ra.
“Tư tế đại nhân, ngài rốt cuộc muốn làm cái gì?” Giọng nói Thẩm Thầm khàn khàn, ngữ điệu lại phá lệ cứng rắn, mang theo vài phần cường thế dò hỏi.
Vân Vu Khê lại chỉ câu môi cười khẽ, chậm rãi nói: “Thẩm đại nhân đừng nóng vội, một hồi ngài sẽ biết.”
Thiên địa biến sắc, gió thổi mây phun, bốn phía hoàn toàn tĩnh lặng.
Mà người bị hắc ám bao trùm, bất giác nín thở theo, trái tim dường như có một bàn tay to vô tình, càng siết càng chặt.
Thẩm Thầm trong tiềm thức cảm thấy nguy hiểm, nhưng thân thể đang bị trói buộc giam cầm, không thể động đậy một chút.
Anh chỉ có thể lạnh mặt, lạnh giọng hỏi: “Tư tế đại nhân, đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Vân Vu Khê đột nhiên vung tay phải, lòng bàn tay đi một đường giữa không trung, hỗn độn hắc trầm liền biến mất sạch sẽ, trước mặt mọi người khôi phục một mảnh mát lạnh trong sáng.
Vân Vu Khê cúi đầu rũ mắt, không nói một lời.
Một hồi lâu, nàng mới chậm rãi mở miệng, giọng nói khàn đến không nghe rõ: “Thẩm đại nhân, máu là mấu chốt, hoặc là có liên quan đến bí pháp. Mong rằng đại nhân thận trọng điều tra, chớ đem bản thân sa vào bóng tối.”
Cả người nàng toát vẻ thần thần bí bí, nói xong lời này, nàng xoay người liền đi, không dừng một chốc, làm người nhất thời không nói được gì, chỉ cảm thấy quỷ dị lại hoảng sợ.
Thẩm Thầm đuổi theo, ôm quyền: “Tư tế đại nhân, mong ngài nói rõ…”
Nhưng chớp mắt bước ra cửa viện, bóng người bị áo bào đen bao phủ đột nhiên biến mất, tựa như chưa từng xuất hiện.
Tô Sân đột nhiên tiến lên, ánh mắt thật sâu: “Thẩm đại nhân, Tư tế đại nhân thật thần bí!”
Tuy nói thân hình không tương xứng với người nọ ngày ấy, nhưng vị Tư tế đại nhân này làm vu pháp, tuy cậu không tin thuyết quái lực loạn thần, nhưng…
* Quái lực loạn thần: chỉ quái dị, dũng lực, phản loạn, việc quỷ thần.
Cậu và Diêm Thập Nhị không hiểu sao lại đến thời không dị thế quỷ dị này thì nên giải thích thế nào?
Cho nên dẫu ban đầu không tin, hiện tại trong lòng cũng sinh nghi.
Do đó, có lẽ Tư tế đại nhân có liên quan với người áo đen ngày ấy bắt bọn họ không chừng.
Mấy người ở bên cũng tâm thần chấn động, có chút khó có thể ức chế, đặc biệt là Trần Thư Ngọc, y xa xa nhìn thấy một màn này, chỉ cảm thấy thiên địa đều luân chuyển, trong lúc nhất thời không phân biệt được là ở hiện thực hay là hư ảo.
Tuy nhiên, lời Tư tế nói đã nhắc nhở Trần Thư Ngọc, y lập tức tiến lên, nói với Thẩm Thầm: “Thẩm đại nhân, nếu nói về bí pháp, thế phải kiểm tra thi thể lại lần nữa.”
Thẩm Thầm lại có chút không hiểu: “Cái gọi là bí pháp, là chỉ cái gì?”
Nói đến cái này, Trần Thư Ngọc và Cận Tử Phong liếc mắt nhìn nhau, có chút giữ kín như bưng. Cuối cùng, Cận Tử Phong chắp tay, nói: “Đại nhân, đây…”
Thẩm Thầm cau mày, giọng nói trầm hoãn: “Nói.”
“Ba mươi năm trước Khương Quốc từng lưu truyền một bí pháp, truyền rằng tu luyện bí pháp liền có thể trường sinh bất lão. Thực tế đây đều là đồn đãi, hơn nữa bởi vì bí pháp này thật sự quá mức tàn nhẫn, cho nên sớm đã thất truyền, thuộc hạ cũng chỉ mơ hồ biết một ít, dường như tu luyện bí pháp yêu cầu máu của nữ tử sinh ra trong chín thời thần đặc biệt mới có thể tu luyện…”
“Hơn nữa, máu đó cũng có chút đặc thù…”
======