KẺ TÌNH NGHI SỐ MỘT

Tác giả: Lâm Ngư Hành

Editor: Solitude

======

Nói trắng ra thì chính là hiếp bức, Thẩm Thầm tới muốn người, hắn thật sự không thể không thả.

Nhưng thả chạy người này, hắn không yên tâm, dùng dược này, mạng Tô Sân vẫn ở trong tay hắn, hắn mới có thể an tâm.

Tô Sân bất động, nếu cậu ăn loại thuốc lung tung không nguồn gốc này, chẳng phải là ném mạng vào tay hắn, mặc hắn xử trí sao?

Nhưng tình cảnh hiện giờ không phải do cậu, thấy cậu cự tuyệt, Quý Lan Cẩn cũng không có kiên nhẫn, bàn tay to bóp chặt hai má cậu, cường ngạnh nhét thuốc vào trong miệng cậu.

“Tô Sân, đừng quên lời ngươi nói, kiên nhẫn của ta có hạn, nếu tìm không thấy hung thủ, mạng ngươi cũng bỏ đi.”

Hắn hơi hơi câu môi, dạng ra một nụ cười tàn nhẫn: “Còn có, thuốc này dược tính cực mạnh, cho dù chết, ta cũng sẽ không để ngươi dễ chịu!”

Lời hắn nói âm ngoan đến cực điểm, trên mặt cũng hoàn toàn lạnh lùng.

Đối với hắn mà nói, đã gần như nhận định Tô Sân chính là đầu sỏ thương tổn Quý Chỉ Tịch, cho cậu một cơ hội chẳng qua là phóng túng tâm mình một lần mà thôi.

Ngộ nhỡ?

Ngộ ngỡ hắn thật sự giết sai người, thế chẳng phải mặc kệ hung phạm sao.

Cho nên mặc kệ người kia có tồn tại hay không, hắn đều cần thiết mạo hiểm để Tô Sân đi tìm, thế gian này, ai dám làm thương tổn Tịch Nhi của hắn, đều chắc chắn vạn kiếp bất phục, không chết tử tế.

Tô Sân nhìn bộ dáng điên khùng của hắn, không khỏi tự giễu cười khẽ: “Yên tâm, ta rất quý mạng, sẽ không dễ dàng chết như vậy.”

Cậu còn phải lấy lại công đạo cho bản thân, tuyệt đối sẽ không chết.

“Đem hắn ra sảnh ngoài, giao cho Thẩm đại nhân.” Quý Lan Cẩn không có hứng thú đi ứng phó đối phương, giao phó cho Nhẫn Đông liền trực tiếp rời đi.

Nhẫn Đông giúp Tô Sân cởi bỏ dây thừng trói trên người, mày nhăn có thể kẹo chết con ruồi, ánh mắt cũng có chút tránh né, như là không dám nhìn thẳng vết thương trên người cậu.

Quý Lan Cẩn tuy rằng giống kẻ điên, nhưng người hầu hạ bên người hắn là người mềm, phỏng chừng có thể lôi ra chút lời nói.

Ánh mắt Tô Sân dừng trên người gã, nhẹ giọng nói: “Nhẫn Đông, tiểu thư nhà ngươi hạ táng chưa?”

Nhẫn Đông rùng mình một cái, một lúc sau bình thường lại mới nói: “Không, không đâu!”

Đề hình tư bên kia giữ xác chết, vì việc này mà thiếu gia mấy lần phát hỏa, nhưng tra không được chân tướng, tìm không thấy hung thủ, Đề hình tư cũng không có biện pháp nhả ra.

“Đề hình tư bên kia tra thế nào rồi, có tìm được thêm bất cứ người nào khả nghi không?”

Kỳ thật ký ức nguyên chủ để lại gần như trọn vẹn, nhưng hắn đã bị nhốt nhiều ngày, mà khi Quý Chỉ Tịch chết, tuy rằng hắn ở hiện trường phạm tội, nhưng lại trong trạng thái hôn mê, căn bản không biết chuyện gì đã xảy ra.

Hiện giờ… Cậu cũng chính là kẻ có được ký ức có mắt như mù của nguyên chủ, tình huống thực tế thế nào cũng không rõ ràng lắm!

“Tô tiên sinh, này đó tiểu nhân, tiểu nhân đều không rõ ràng lắm, Thẩm đại nhân đã tới, ngài… Ngài có vấn đề có thể hỏi Thẩm đại nhân.”

Thẩm đại nhân? Đề hình tư!

Tô Sân nhíu mày lại, nhớ tới, Thẩm Thầm.

Đề hình Đề điểm hình ngục tư tiếng tăm lừng lẫy Khương Quốc, tuổi trẻ tài cao, tài tình xuất chúng, nhiều lần phá kỳ án đại án, là trọng thần đương kim Thánh Thượng coi trọng nhất.

Nhưng những thứ này Tô Sân đều không quan tâm, trong nhận thức của cậu, thời không này triều đại này hiển nhiên không tồn tại trong chính sử, cho nên đến tột cùng bọn họ là xuyên qua đến dị thế hay tiến vào không gian song song?

Luôn cảm thấy như đang nằm mơ, nhưng vết roi đau đớn trên người lại phá lệ chân thật.

Thật là tình cảnh xấu hổ muốn mạng mà!

Quên đi, mặc kệ chuyện khác, Diêm Thập Nhị cùng bị người áo đen bắt đi với cậu, hẳn cũng tới cái địa phương quỷ quái này, tìm Diêm Thập Nhị rồi lại nói.

Nhằm che giấu vết thương trên người, Nhẫn Đông dẫn cậu đi thay quần áo sạch sẽ trước, lúc này mới dẫn cậu đến tiền thính.

Cũng may sức chịu đựng của cậu cực mạnh, tuy nói vết sẹo vô số, miệng vết thương cũng đang đổ máu, nhưng cậu không rên một tiếng, vẫn luôn chịu đựng.

Tới sảnh ngoài, từ thật xa cậu đã nhìn thấy bóng người nhỏ dài đứng dưới cửa hiên thính đường.

Trường thân ngọc lập, kính trang xanh sẫm khiến đối phương có vẻ tiêu sái hào sảng, cho người ta một loại cảm giác anh khí bức người, bừa bãi không câu nệ.

* Trường thân ngọc lập: miêu tả dáng người cao lớn.

** Kính trang: trang phục gọn, nhẹ, dùng để tập võ, chiến đấu.

Nhưng giờ phút này, khuôn mặt y lạnh băng, cả người giấu không được hàn khí, khiến người nhìn thôi đã sợ.

Y trông cao lớn, nhìn ra ít nhất hơn mét chín.

Bản thân Tô Sân không tính lùn, nhưng khi đứng trước mặt người đàn ông, cũng khó khăn lắm mới đến vị trí bả vai y.

Cậu có chút buồn bực, tướng ngũ đoản này quả thực vũ nhục cậu, nhớ cậu rõ ràng…

Thôi bỏ đi, hiện tại cậu là Tô Sân, không phải Thời Dã.

Nhẫn Đông ngừng bước trước bậc thềm trước cửa hiên, cung kính hành lễ, thấp giọng nói: “Thẩm đại nhân, thiếu gia chúng ta còn có việc quan trọng phải xử lý, đặc biệt lệnh tiểu nhân đưa Tô tiên sinh đến gặp ngài.”

Đôi mắt Thẩm Thầm híp lại, bắt gặp tầm mắt Tô Sân, đáy mắt hiện lên tia dò xét dày đặc.

Mà Tô Sân không hề sợ hãi, cũng không hề né tránh.

Tia lửa bắn tung tóe trong tích tắc, văng đầy đất.

Thẩm Thầm khó khăn thu hồi tầm mắt, nói: “Nói với Quý Lan Cẩn, ta mang người đi.”

Dứt lời, dẫn đầu cất bước, khi đi ngang qua Tô Sân, hơi hơi ghé mắt nói: “Tô tiên sinh, đi thôi!”

Tô Sân đuổi kịp bước chân của y, cùng đi với y.

Quý phủ rộng lớn này, cậu bước ra khỏi cổng rồi sẽ không bao giờ trở về nữa.

Đặc biệt là mảnh địa lao kia, nếu sau này có cơ hội, cậu nhất định sẽ thiêu rụi sạch sẽ.

Trước mắt Tô · Thời Dã · Sân có thù tất báo lóe lên hung ác, cất bước chậm rãi ra khỏi cổng Quý gia.

Cậu tự cho là không kiềm chế được, bên môi còn cong một độ khinh thường.

Nhưng hiển nhiên thể lực của cậu còn không đủ để chống đỡ cậu làm chút chuyện kinh thiên địa quỷ thần khiếp gì, mới ra cổng chưa đi được mấy bước, ngay khi Thẩm Thầm xoay người muốn nói với cậu chút gì đó, hai mắt cậu tối sầm, cả người cứ như vậy té sấp về phía trước, ngã vào trong ngực Thẩm Thầm.

======

Bình luận

Truyện đang đọc