Tác giả: Lâm Ngư Hành
Editor: Solitude
======
Chỉ mấy chữ đơn giản như vậy, một câu nỉ non nhỏ nhẹ, chấn động cả người Thẩm Thầm đông cứng tại chỗ.
Ngực anh như bị thanh lợi kiếm cấp tốc đâm trúng, loại đau đớn kịch liệt này khiến toàn thân anh như bị điện giật.
“Thời…” Một chữ tiếp theo, anh không phát ra được, giọng nói đã nghẹn đến cực hạn, đau đến thắt lại.
Hắn thật sự chính là Thời Dã, cậu cũng tới, còn bị thương nặng như vậy.
Tại sao lại như vậy!
Càng nhìn cậu, càng đau lòng.
Thậm chí…
Đến cả động tác cũng cẩn thận đến không thể cẩn thận hơn, nghĩ đến những vết thương trên người cậu đó, anh liền cảm thấy hít thở không thông, mỗi một ngụm hô hấp đều nóng chết người, đốt trái tim đau nhói.
Đúng lúc này, Tô Sân nhíu mày rủ rỉ nói: “Đau…”
Câu chữ ngậm trên môi, lại như là con dấu, sau khi bị lửa nung bỏng cháy, hung hăng ấn trên ngực anh, đau đến anh co giật.
Thẩm Thầm kiểm tra trán cậu, quả nhiên rất nóng.
Cậu phát sốt.
Thẩm Thầm lập tức bưng chậu nước ấm qua, dùng khăn sạch tẩm ướt đắp trên trán cậu, cứ thế lặp lại, cuối cùng nhiệt độ trên người cậu cũng giảm xuống.
Duỗi tay kiểm tra trán cậu lần nữa, Tô Sân gặp phải ác mộng một phen nắm lấy cổ tay anh: “Hừ…”
Tiếng rên rỉ khó chịu tràn ra khỏi miệng cậu, giữa mày hung hăng nhăn. Cậu nghỉ rất bất an, Thẩm Thầm không cách nào thoát thân, liền trực tiếp ngồi xuống bên cạnh cậu: “Tiểu Dã…”
Tên cậu trào ra từ cổ họng, nhưng âm thanh đứt quãng khàn khàn.
Tim anh rậm rạp phiếm đau, gần như muốn nghiền nát cả người anh.
“Diêm Thập Nhị, em… Em đau!”
Cậu bắt đầu gọi tên anh một cách vô thức, từng câu từng chữ như khấp như tố, lông mày Thẩm Thầm nhăn gần như gấp nếp vào nhau.
* Như khấp như tố: giống như đang khóc lại giống như kể lại, mô tả thanh âm bi thiết thê lương.
Trong tim có một lỗ hổng lớn, máu tươi ào ạt chảy.
“Tiểu Dã, anh đây. Xin lỗi em, anh đến muộn, xin lỗi.” Giọng nói Thẩm Thầm khàn đi, thanh âm chất chứa trong cổ họng, đôi mắt phiếm màu đỏ tươi, như cô lang bị thương, không chỉ không muốn liếm láp miệng vết thương của mình, lại còn thuận tay xé miệng vết thương càng sâu.
Nhìn Thời Dã thế này, anh thật sự hận không thể để những vết thương đó đều trên người mình.
Tuy rằng cơ thể này không phải Thời Dã nguyên bản, nhưng linh hồn bên trong phải!
Thẩm Thầm càng nghĩ càng khó chịu, lại nhớ sự tình xảy ra ở Quý gia trước đó, trong lòng không khỏi cân nhắc đến án kiện lần này.
Anh thật cẩn thận rút cánh tay mình ra khỏi tay Tô Sân, chuẩn bị rời đi tra án.
Còn chưa kịp cử động, người nọ nằm kia lại nắm chặt cổ tay anh.
Cậu ngủ rất không có cảm giác an toàn, đến mức không thể rời đi dù chỉ một giây.
Thẩm Thầm bất đắc dĩ, lại không đành lòng cự tuyệt cậu, liền để cậu ôm cánh tay mình.
Bất tri bất giác, đêm đã khuya.
Ngoài cửa, trăng sáng vằng vặc, chạng vạng nồng nàn.
Trong phòng, trên giường ôm nhau, ái muội triền miên.
Sáng sớm hôm sau, Tô Sân bị đau tỉnh, nhíu mi mở mắt.
Ánh dương sái lạc, soi rọi rành mạch sự vật trong phòng.
Nơi này, có chút xa lạ, Tô Sân nhớ lại một phen, cũng không tìm được bất kỳ manh mối nào.
Hãy còn nhớ rõ hôm qua họ Quý kia bảo đem cậu giao cho người của Đề hình tư, cho nên hiện tại cậu đang ở đâu?
“Hừm…” Cậu giãy giụa muốn đứng dậy, lúc này mới nhận ra bên cạnh còn có người đang ngủ.
Trong lòng chợt kinh hãi, Tô Sân đột nhiên ngồi dậy, vừa khéo động phải miệng vết thương, cơn đau quất thẳng tới thở hổn hển.
Thẩm Thầm chìm sâu vào giấc ngủ, nghe được giọng cậu tỉnh lại, thấy cậu ngồi, không khỏi lo lắng dò hỏi: “Tiểu Dã, em sao rồi, còn đau không?”
Tình cảnh này, câu hỏi của Thẩm Thầm thật sự dễ làm người hiểu sai.
Thật giống như…
Sau khi làm chuyện nào đó… Quan tâm lệ thường.
Nhưng cố tình, hai người này nói đến yêu đương hoàn toàn thanh thuần như hai tên tiểu học gà.
* Tiểu học gà: chỉ hành vi ấu trĩ, ở đây chỉ ngây thơ.
Nhưng một câu Tiểu Dã, cũng đã đủ khiến Tô Sân kinh ngạc.
Cậu đột nhiên quay đầu lại, hốc mắt đỏ lên, nhìn anh: “Diêm Thập Nhị.”
Ngữ điệu vừa mềm mại lại tủi thân.
======