Tác giả: Lâm Ngư Hành
Editor: Solitude
======
Trên đời này không có bức tường nào không đón gió, dù Thẩm Thầm ngàn dặn vạn dò, nhưng việc Khương Tinh La mất tích bị bắt cóc vẫn truyền ra ngoài. Tuy nói Khương Tinh La chỉ là nghĩa nữ của vương gia, nhưng dù sao cũng mang danh hiệu quận chúa, hiện giờ mất tích, lập tức liền náo động khắp kinh thành ồn ào huyên náo, nhân tâm hoảng sợ.
* Không có bức tường nào không đón gió (没有不透风的墙): không có bí mật nào vĩnh viễn không tiết lộ.
Trước cửa Đề hình tư cũng chật cứng, yêu cầu Thẩm Thầm cho một lời giải thích.
Bên phía hoàng cung, trái lại không hề động tĩnh.
Thẩm Thầm dẫn người tìm một ngày, gần như lật cả Phong Thành lên, cũng chưa tìm thấy tung tích của Cố Thập Lan.
“Đại nhân, hắn có thể trốn khỏi thành rồi không?” Cận Tử Phong gục vai xuống, có vẻ thật tang thương, nói chuyện cũng hữu khí vô lực.
Nhưng đang trong quá trình tìm kiếm Khương Tinh La, hắn thật sự đã làm cực lực.
Chỉ là khó nén ảo não trong lòng, luôn cảm thấy người mất tích hắn cũng có trách nhiệm.
Làm Đề hình tư ti sự, trị hạ không nghiêm, thế mà trơ mắt để người chạy thoát khỏi đại lao, truyền ra thật sự là thiên hạ chê cười.
Mặt mũi Đề hình tư, đều phải mất hết.
“Cũng không phải không có khả năng này.” Thẩm Thầm tự hỏi một hồi, tiếp tục nói, “Chẳng qua nếu hắn thật sự trốn khỏi thành, có nghĩa là hắn có nội ứng trong thành.”
“Vậy cũng đừng lo lắng, mặc dù hiện tại tìm không thấy, ba ngày sau cũng phải gặp.”
Anh không muốn vì chuyện này mà đả kích Cận Tử Phong vốn đã áy náy không thôi, hắn tuy nhậm chức phó sử lãnh ti sự của Đề hình tư, nhưng không phải có thể khống chế nhân tâm, khống chế loại chuyện ngoài ý muốn đột phát này.
Song, lời của Thẩm Thầm, không những không làm Cận Tử Phong yên tâm, ngược lại càng thêm lo lắng.
Nhỡ đâu…
Nhỡ đâu ba ngày sau nhìn thấy là… là thi thể của Khương Tinh La phải làm sao?
Không được, hắn vẫn phải tiếp tục đi tìm, liền chắp tay với Thẩm Thầm: “Đại nhân, ta tiếp tục đi tìm người.”
Nói xong, liền lập tức đi.
Tô Sân nhìn bóng người hắn một đường chạy đi, lo lắng trên mặt căn bản không giấu được.
Cận Tử Phong còn chưa ra cửa viện, Khương Vô Ẩn đã tiến đến khiến tất cả mọi người trở tay không kịp.
Ánh mắt hắn nặng nề, không nhìn ra cảm xúc, nhưng quanh thân đều lộ ra cổ ám sắc, có thể thấy được tâm tình đang không tốt.
“Hạ quan gặp qua vương gia.”
Thẩm Thầm dẫn đầu thi lễ với hắn, Tô Sân cũng đi theo nói: “Thảo dân tham kiến vương gia, vương gia vạn an.”
Cậu sớm đã dời tầm mắt sang bên khác khi Khương Vô Ẩn đến gần, cho tới bây giờ cậu vẫn không cách nào nhìn thẳng Khương Vô Ẩn.
Chú Khương là trưởng bối làm cậu thập phần kính trọng, không chỉ đơn giản thu lưu cậu chăm sóc cậu lớn lên, còn là người thầy trong cuộc sống của cậu, là người thân quan trọng nhất của cậu.
Nhưng nếu…
Nếu chú Khương thật sự chính là Khương Vô Ẩn, là kẻ chủ đạo đưa bọn họ đến Khương Quốc dẫn phát hết thảy, vậy trên người chú Khương nhất định cất giấu bí mật thật lớn, mà cậu…
Còn có thể tin tưởng chú Khương không?
Tô Sân không dám nghĩ.
“Đều đừng giữa lễ tiết.” Khương Vô Ẩn ngồi ở bàn đá dưới hiên, nói, “Thẩm Thầm, ngươi đi lấy hồ sơ mấy vụ án gần đây tới, bổn vương muốn kiểm tra kỹ càng một phen.”
“Rõ, vương gia chờ một lát.”
Thẩm Thầm đưa mắt với Tô sân, liền bước nhanh rời đi.
Tô Sân cúi đầu đứng một bên, khóe mắt vẫn nhịn không được nhìn về phía Khương Vô Ẩn.
Khương Vô Ẩn hình như phát giác được, đột nhìn cậu: “Vì sao Tô tiên sinh lại nhìn bổn vương như vậy, là bổn vương có chỗ nào cái gì không ổn sao?”
Tô Sân chững lại trong chớp mắt, mới mở miệng: “Thảo dẫn chỉ là cảm thấy dung mạo vương gia có chút tương tự với một vị thân nhân của thảo dân, cho nên nhất thời xem hoảng sợ, còn thỉnh vương gia tha thứ tội bất kính của thảo dân.”
“Ồ?” Khương Vô Ẩn bưng chung trà trên bàn, như lơ đãng hỏi, “Tô tiên sinh không phải cô nhi sao? Ngài còn có thân nhân ở Khương Quốc?”
Không xong!
Tô Sân thầm than không xong, hận không thể cắn đầu lưỡi mình.
Cậu lanh mồm lanh miệng như vậy làm gì, nói nhiều như vậy làm gì?
“Bẩm vương gia, là… Là một vị cố nhân trong trí nhớ của thảo dân thôi.”
Cái trán cậu thấm ra mồ hôi, có chút khẩn trương.
Ở trước mặt Khương Vô Ẩn, cậu vĩnh viễn sẽ không nói dối.
“Thì ra là thế, là bổn vương đại kinh tiểu quái…”
Nói lời này, chung trà trong tay hắn không biết thế nào lại rơi xuống đất, kèm theo một tiếng bang vang lên.
Âm thanh kia rõ ràng rất nhỏ, lại làm trái tim Tô Sân run lên không ngừng.
======