KẺ TÌNH NGHI SỐ MỘT

Tác giả: Lâm Ngư Hành

Editor: Solitude

======

Cuộc gọi và tin nhắn đều đến từ Diêm Thập Nhị, nhìn những lời Diêm Thập Nhị nói, Thời Dã thoáng nổi lên hoài nghi: 【Tại sao phải rời đoàn phim, hôm nay phải đóng phim.】

【Không có thời gian giải thích nhiều như vậy, cậu phải rời đoàn.】

Nếu thái độ của đối phương nhẹ nhàng một chút, có lẽ cậu cũng thuận thế tha thứ chuyện anh mà giấu giếm trước đây.

Nhưng cố tình, giọng điệu của Diêm Thập Nhị nói ra lời này quá mức nghiêm khắc, còn mang tính mệnh lệnh, điều này khiến phần phản cốt trong người Thời Dã càng thêm phát triển.

Anh bảo cậu đi, cậu lại cứ không đi.

【Tôi không!】

Ném lại hai chữ, Thời Dã liền thu di động chuẩn bị đi đóng phim.

Tiền Đa Đa một tay kéo người lại, thật cẩn thận nói: “Tiểu Dã, hay là chúng ta trở về đi? Cứ nghe lời vị cảnh sát kia nói không tốt sao, cậu không biết sao, mạng của cậu rất đáng giá, lỡ như xảy ra chuyện gì…”

“Câm miệng, bớt cái miệng quạ đen của ông.”

Bởi vì sự bướng bỉnh của Thời Dã, Diêm Thập Nhị trực tiếp gọi điện qua.

Nhìn di động ong ong vang lên, Thời Dã trực tiếp bấm tắt máy, sắc mặt cũng có chút không được tốt.

Tiền Đa Đa lập tức tò mò không thôi, tuy nói Thời Dã nhìn lạnh nhạt đạm nhiên, nhưng đi theo cậu mấy năm, Tiền Đa Đa cũng xem như hiểu cậu, cậu thực tế rất dễ nói chuyện, tính cách cũng không tồi, rất ít khi sẽ làm khó người.

Đây vẫn là lần đầu tiên, Tiền Đa Đa cảm nhận được rõ ràng, Thời Dã tức giận.

“Làm sao vậy, Tiểu Dã, hai người cãi nhau à?”

Thời Dã liếc gã.

Nói cái này nghe giống cái gì, làm như vợ chồng son cãi nhau không bằng.

Não bổ như vậy, tự Thời Dã cũng tức không nổi.

Cậu sao, thật đúng là thiếu chút nữa thành vợ chồng son.

Cậu thật sắp phải bị mình chọc cười.

Nhưng vẫn bực, liền hướng về phía Tiền Đa Đa: “Câm miệng.”

Nhưng từ ngữ thanh đạm, lực uy hiếp cũng chẳng có bao, Tiền Đa Đa càng không sợ, trực tiếp đến trước mặt cậu: “Ò, xem ra là cãi nhau thật.”

Thời Dã liếc xéo gã một cái, Tiền Đa Đa lập tức mím môi, giơ tay làm động tác kéo khóa, bày tỏ mình đã bị cấm nói.

Đồn công an Tây Thành, phòng hội nghị lớn lầu hai.

Không khí có chút đình trệ, đặc biệt là Thiên Phàm, nhìn người phụ nữ sắc mặt tái nhợt đối diện mình, một khuôn mặt âm trầm đáng sợ.

“Nhất định phải như vậy sao? Lý Miêu Kỷ, em quên vết thương của mình còn chưa lành hẳn, em không muốn sống nữa à?”

Vẻ mặt hắn không tán thành, cảm xúc tức giận, cả người trông đặc biệt cục cằn.

Lý Miêu Kỷ nằm ở bệnh viện một thời gian, nhưng cũng may cô trẻ tuổi lực khôi phục mạnh, điều này không…

Sau khi xuất viện biết gần đây chuyện này trong cục tương đối phiền toái, liền xung phong nhận việc.

“Nhưng mà gương mặt mới trong đội chúng ta, lại còn là nữ, tuổi cũng phù hợp, chỉ có tôi thôi.” Lý Miêu Kỷ đương nhiên trả lời, “Muốn đến đoàn phim nằm vùng, dẫn ra hung thủ, cũng chỉ có tôi phù hợp nhất. Chẳng lẽ… Thiên Phàm, anh muốn nam giả nữ?”

Thiên Phàm hung tợn trừng cô một cái, đè nặng lửa giận đáy lòng.

Biết rõ là hắn lo lắng, còn muốn trêu hắn như vậy.

Lý Miêu Kỷ không sợ hắn, ngược lại nhìn Diêm Thập Nhị: “Lão đại, anh nói đi.”

Trên thực tế, phương pháp này cũng là kết quả của lần thương thảo trước đó, rốt cuộc hung thủ quá mức càn rỡ, mới vừa giết hai người, lúc này lại muốn tìm nữ sinh viên trẻ xuống tay, nếu không nhanh chóng bắt được hung thủ, toàn bộ nữ sinh và các cô gái trẻ ở Cầm Xuyên đều phải hoảng loạn.

Dưới vạn bất đắc dĩ, liền có người đề nghị không bằng phái nữ cảnh sát đi đoàn phim nằm vùng, nhân cơ hội tìm ra hung thủ.

Mà trùng hợp thế nào gần đây Lý Miêu Kỷ vẫn luôn nghỉ ngơi, cho nên chưa tham gia điều tra vụ án này, cho nên cũng là người thích hợp nhất để xâm nhập đoàn phim.

Nhưng Thiên Phàm là người đầu tiên đứng ra phản đối: “Lão đại, anh nói đi.”

Diêm Thập Nhị gắt gao nhăn mày, lòng tràn đầy bực bội không được giải tỏa.

Thằng nhóc bướng bỉnh nào đó không nghe khuyên bảo thì thôi, vụ án còn không tiến triển một chút nào, anh thở ra một ngụm buồn bực, nhìn Thiên Phàm: “Cậu đi đoàn phim đi?”

Thiên Phàm: “…”

Ờm!

Emmm

Mọi người im lặng, lão đại đây là đang… Nói giỡn? Giải tỏa bầu không khí?

Thiên Phàm lắc lắc mặt: “Lão đại, anh đang đùa đấy à!”

Mặc dù trong lòng không hy vọng thành viên trong đội đi mạo hiểm, nhưng đây cũng là chức trách của bọn họ, Diêm Thập Nhị im lặng trong chốc lát, mới nói: “Vậy Miêu Kỷ đến đoàn phim, Tây Thành hỗ trợ bên cạnh.”

“Nhớ kỹ, không cần mạo hiểm, không cần liều lĩnh, chú ý an toàn.”

“Rõ!”

Hai người cùng nhau đứng thẳng, nghiêm túc cúi chào.

Hội nghị kết thúc, Diêm Thập Nhị dẫn đầu rời đi, Thiên Phàm lập tức đuổi kịp: “Lão đạo, thật sự muốn như vậy sao?”

Diêm Thập Nhị ghé mắt: “Bằng không cậu có biện pháp tốt hơn sao?”

Thế thì thật sự không có, nhưng… quá mạo hiểm.

“Vậy anh tính bố trí người vào như thế nào? Tìm đạo diễn hay sao? Thật ra, lão đại, anh hẳn biết, mặc kệ sắp xếp thế nào cũng sẽ có nguy hiểm nhất định, một khi thân phận cảnh sát bị bại lộ, sau này muốn dẫn hung thủ ra có lẽ liền khó khăn.”

“Yên tâm, tôi sẽ thu xếp ổn thỏa.”

Nếu thật sự không được, anh sẽ đi tìm Thời Dã hỗ trợ.

======

Bình luận

Truyện đang đọc