KẺ TÌNH NGHI SỐ MỘT

Tác giả: Lâm Ngư Hành

Editor: Solitude

======

Đồn cảnh sát Tây Thành.

Diêm Thập Nhị nhìn Weibo của Hướng Vũ Hân trên máy tính, lại đem sổ của Từ Giai Giai ra so sánh.

Thiên Phàm đã dọn ghế thò đầu qua: “Lão đại, đây có thể coi là điểm tương đồng của hai vụ án này không, hai cô này bề ngoài đều có vẻ lịch sự văn nhã dịu dàng hào phóng, nhưng sau lưng thì là phún tử lên internet ác ngôn ác ngữ.”

* Phún tử: chỉ trích không hề có logic hay sự thật.

Thông qua các công cụ liên lạc của Từ Giai Giai, họ thuận lợi tra được clone của Từ Giai Giai, thật sự là rất giống với Hướng Vũ Hân.

“Còn cái cô Hướng Vũ Hân này, trước đó còn giả làm fan của Thời Dã, thực tế sau lưng mắng người thành cái dạng gì. Lão đại, tôi cảm thấy mấy người này, thực sự không thể chỉ nhìn bề ngoài, không thể trông mặt mà bắt hình dong…”

Tầm mắt Diêm Thập Nhị quét qua những bình luận thô sơ giản lược kia, chỉ dừng lại hơn hai giây cho mấy câu trên đó.

【Thời Dã trong ngoài không đồng nhất, thật sự rất kinh tởm.】

【Thời Dã không tốt như mấy người nghĩ đâu, mấy người đừng bị hình thượng của hắn lừa.】

【Loại như Thời Dã có thể làm thần tượng sao? Hắn căn bản không đặt fan vào mắt, đừng quên, hắn là do fan chúng ta dưỡng thành, sao hắn có thể đối xử với fan như vậy? Quá là thất vọng rồi, quá thất vọng rồi!】

“Cộng án xử lý đi!” Diêm Thập Nhị nhàn nhạt nói, giọng có chút khàn.

Lại bận liền mấy ngày, tâm trạng anh không cao, mắt hơi hơi cụp xuống, trong không có tinh thần.

“Lão đại, anh có muốn về nghỉ ngơi chút không?”

Thiên Phàm hơi lo lắng, nhưng Diêm Thập Nhị chỉ lắc đầu, hỏi hắn: “Ngày mai Miêu Kỷ xuất viện sao?”

Ánh mắt Thiên Phàm lóe lên: “Đúng.”

“Đừng quên đón cô ấy, đưa người về nhà an toàn.”

“Rõ rồi, lão đại.”

“Bạn trai của Hướng Vũ Hân kia, tôi luôn có cảm giác lời hắn nói không đáng tin, người được cử đi theo hắn nói thế nào?”

Thiên Phàm truyền tư liệu của bạn trai Hướng Vũ Hân qua: “Chẳng làm nên trò trống gì, không bằng cấp không việc làm, trước toàn dựa vào Hướng Vũ Hân nuôi, hiện chơi game cả ngày ở phòng thuê, rất ít ra ngoài. Tôi cảm thấy, hiềm nghi của hắn không lớn.”

“Quan hệ cá nhân của Từ Giai Giai cũng điều tra lại, thuận tiện tra xem quan hệ giữa hai nạn nhân.”

Đã quá giờ tan tầm, nhưng làm cảnh sát, chỉ cần có án, bọn họ nhất định phải bảo trì trạng thái cứng bất cứ lúc nào.

“Được, tôi lập tức đi tra.”

Diêm Thập Nhị nhìn đồng hồ treo tường, đã chín giờ.

Ban đầu anh có vài lời muốn nói với Thời Dã, nhưng thời gian này.

“Thiên Phàm, tôi đi ra ngoài một chuyến, giúp tôi theo dõi.”

Khó thấy Diêm Thập Nhị bận việc riêng trong giờ làm việc, Thiên Phàm lập tức cười đáp: “Rõ, lão đại.”

Một đường chạy xe đến tận dưới lầu chung cư Phỉ Thúy, anh mới lấy di động ra gửi tin nhắn cho Thời Dã.

【Ngủ rồi sao?】

Thời Dã lại gọi điện thẳng đến.

“Còn chưa ngủ, anh lên đi.”

Cổ họng Diêm Thập Nhị lăn lộn: “Làm sao biết tôi tới?”

Bên kia cười khẽ: “Anh thấy thế nào?”

Toàn bộ camera giám sát của chung cư đều được liên kết với máy tính của cậu, chỉ cần có người tới dưới lầu nhà cậu, sẽ lập tức báo động thông báo cho cậu.

Đây cũng là lý do cậu luôn biết trước việc chung cư bị fan vây kín, đương nhiên, chung cư đang ở này tạm thời vẫn chưa bị fan đào ra được, vẫn còn an toàn.

Cổng hành lang bị Thời Dã mở ra, Diêm Thập Nhị ngắt điện thoại đi lên lầu.

“Tùy tiện ngồi đi.” Giúp anh mở cửa, Thời Dã đi vào phòng bếp rót cho anh cốc nước.

Đây là lần đầu Diêm Thập Nhị đến nhà Thời Dã, vừa vào cửa cảm giác đến không biết kê tay chân vào đâu, hậu tri hậu giác có chút khẩn trương.

Anh ngồi trên sô pha, lưng thẳng tắp, đôi tay đặt lên đầu gối, ngồi nghiêm chỉnh như học sinh tiểu học nghe giảng.

Lúc Thời Dã đi ra, vừa vặn thấy cảnh này, không nhịn được liền cười.

Mặt mày cậu thanh triệt, tràn đầy cảm giác thiếu niên, khi không cười có vẻ có chút cao lãnh, làm người ta cảm thấy không dễ gần.

Nhưng cười lên, Diêm Thập Nhị liền nhớ đến đứa nhóc trong sáng mới gặp trong thang máy, rất ngọt, như rượu ngọt, sẽ làm người hơi say.

Diêm Thập Nhị cảm thấy Thời Dã có hai khuôn mặt, cậu thuần khiết và cậu lãnh đạm, nhưng tất cả đều là cậu.

“Cười cái gì?”

Anh cảm thấy cổ họng khẩn trương, giọng nói phát ra cũng hơi mất tự nhiên.

Thời Dã đưa ly nước cho anh, nhấp môi dưới, không trả lời mà hỏi ngược lại anh: “Sao anh lại qua đây?”

Diêm Thập Nhị ngậm miệng tại chỗ, sự căng thẳng xuyên qua lồng ngực, khiến anh trong chốc lát không biết theo ai.

“Có vài chuyện muốn… muốn nói với cậu.”

Diêm Thập Nhị hít sâu một hơi, câu tiếp theo lại là: “Tôi có thể dùng toilet chút không?”

Thời Dã ôm tay dựa vào ngăn tủ, sóng mắt nhàn nhạt, gật đầu với anh.

Diêm Thập Nhị dành mười phút trong toilet, cuối cùng làm tốt công tác xây dựng tâm lý, mới bước nhanh ra.

Lần này, anh không ngồi xuống, mà đi đến trước mặt Thời Dã.

Thời Dã dựa lưng vào một cái tủ góc, tủ góc không lớn, nếu cậu hơi hơi ngả người ra sau một xíu, lưng có thể chạm thẳng tường.

Vì vậy, khi luồng khí tràng cường đại của Diêm Thập Nhị xâm nhập lại đây, Thời Dã cảm thấy lạnh sống lưng, gần như muốn xông thẳng vào đáy lòng.

“Thời Dã, có vài lời tôi cần phải nói rõ ràng, miễn phát sinh những hiểu lầm không đáng có.”

Anh cứ như vậy nhìn cậu, ánh mắt lưu luyến mà nghiêm túc, hiếm thấy thận trọng cùng thấp thỏm.

======

Bình luận

Truyện đang đọc