Tác giả: Lâm Ngư Hành
Editor: Solitude
======
Trong căn phòng ẩm ướt chật chội, chỉ thắp ánh nến tựa sao, tối tăm gần như không nhìn thấy rõ sự vật xung quanh.
Tô Sân mơ mơ màng màng tỉnh lại, chỉ cảm thấy đầu ong ong, ý thức có chút mơ hồ, trong lúc nhất thời không biết mình thân ở nơi nào.
Nhưng ngay sau đó, cậu cảm nhận được đau đớn rơi rớt tan tác trên người, mới nhớ sự việc xảy ra trước khi hôn mê.
Cậu để Thẩm Thầm đi, bản thân bị đánh hôn mê bất tỉnh.
Hiện tại, cậu hẳn là bị Khương Vô Ẩn nhốt lại.
Nhưng thật ra so với tình cảnh khi cậu mới tới dị thế, cũng quá mức tương tự rồi!
Chẳng qua khi đó, cậu bị trói chặt tay chân, lại bị Quý Lan Cẩn đánh cả người toàn thương. Hiện giờ, quanh thân cậu không bị trói, tuy cũng cảm thấy cả người đau nặng, nhưng từ khi tới nơi này, cậu còn không có một ngày tĩnh dưỡng tốt, một thân thương kia căn bản không lành được, hiện tại cùng lắm là càng nghiêm trọng thêm chút thôi.
Căn phòng tối tăm, nhưng cậu có thể cảm giác được, bản thân bị nhốt ở nơi giống như một cái lồng sắt.
Mà chỗ tối, có một đôi mắt thập phần sắc bén như sói đang gắt gao nhìn chằm chằm cậu, như thể giây tiếp theo sẽ vồ lại đây, cắn đứt cổ họng cậu.
Ánh mắt kia, đặc biệt tăm tối, thậm chí còn cho người ta cảm thấy khó chịu, ngột ngạt hơn hoàn cảnh tối tăm này. Ánh mắt Tô Sân tối đi vài phần, bất động thanh sắc đánh giá bốn phía.
Hắn không vội mở cửa, kiên nhẫn chờ đợi.
Quả nhiên, thấy cậu đã tỉnh lại vô thanh vô tức, dường như chẳng sao cả đối với hoàn cảnh xung quanh mình, người trong chỗ tối rốt cuộc không chịu nổi, tiếng giọng khản đặc: “Ngươi thật sự không sợ hãi một chút nào.”
“Ta sợ cái gì?” Tô Sân cười nhạo, nửa điểm tự giác bị cầm tù cũng không có, tùy ý như thể đang ở trong nhà mình, “Chỉ có người làm chuyện trái với lương tâm mới sợ hãi, ta không gì phải sợ.”
Mọi chuyện linh tinh vụn vặt phát sinh gần đây đều không liên quan đến bọn họ, cậu và Thẩm Thầm đều bị liên lụy vào.
Còn Khương Vô Ẩn, đơn giản là muốn giận chó đánh mèo thôi.
“Bổn vương nói ngươi có tội, ngươi có tội.”
“Bổn vương khiến ngươi chết, cùng lắm là một câu mà thôi.”
Người trong tối, hung hăng cắn răng.
Quả nhiên là sói con hắn nuôi lớn, mặc dù thay đổi lớp da mặt, tính cách cũng không chút thay đổi, nếu không phải Vân Vu Khê cho hắn xem hết thảy xảy ra trong tương lai, hắn cũng không thể tưởng tượng được, Tô Sân và Thẩm Thầm này tuy rằng thân xác không thay đổi, linh hồn bên trong đã bị thay.
Mà hắn càng không thể tưởng tượng được, bản thân thế mà có thể sống đến mấy trăm năm.
Đây là mấy trăm năm dông dài cỡ nào, hắn mất đi A La, toàn dựa vào những thù hận, dựa vào khả năng thay đổi thiên mệnh, cứu A La trở về mới có thể sống sót.
Nhưng hiện tại, hết thảy đều hủy hoại.
A La đã chết, hắn lên kế hoạch mọi thứ, lại vẫn không cứu được A La.
Tại sao lại như vậy, vì cái gì hết thảy đều thay đổi, nhưng hết thảy lại không thay đổi?
“Ta chết thì dễ, nhưng những hung thủ giết người chân chính thì sao? Bọn họ vẫn còn sống, sống rất khỏe mạnh.” Tô Sân chọc thẳng vào tâm hắn, “Ngài cam tâm sao?”
Dù sao, đổi thành cậu, cậu tuyệt không cam tâm.
Nhưng ở trong lòng cậu, công nghĩa quan trọng hơn bất cứ thứ gì, cậu sẽ không dùng thủ đoạn riêng của mình đi phản kháng, cậu sẽ dùng công bằng, chính nghĩa, thủ đoạn hợp lý hợp pháp đi giữ gìn công nghĩa.
“Câm miệng!”
Khương Vô Ẩn quát lạnh.
Hắn đương nhiên không cam lòng, tất thảy tất thảy chung quy đều sai rồi.
Hắn sẽ khiến người đáng chết trả cái giá đắt, tất cả những người muốn thương tổn A La đều phải trả giá đắt.
Nhưng trước mắt, hắn tràn ngập hận ý, hận không thể lập tức giết người trước mắt nhìn đắc ý dào dạt không sợ chút nào này.
“Người bắt được chưa?” Hắn không hề để ý tới Tô Sân, hướng ra bên ngoài dò hỏi.
Trong lòng Tô Sân nhảy dựng, đoán được hắn đang nói đến Thẩm Thầm.
Gian ngoài có tiếng người đáp: “Bẩm vương gia, tạm thời chưa có hồi âm, tin tưởng…”
Thanh âm gã chững lại, bên ngoài đột nhiên truyền đến một tiếng phá không rào vang, tiếp theo liền nghe người nọ nhanh chóng sửa miệng: “Vương gia, đã bắt được người.”
Khương Vô Ẩn ý cười càng sâu, ánh mắt sâu kín nhìn Tô Sân bị cầm tù trong lồng, đạm nhạt mở miệng: “Tô Sân, Thẩm Thầm cứu không được ngươi.”
Dứt lời, quát với bên ngoài: “Người đâu, đốt lửa!”
Ám vệ bên ngoài nối đuôi nhau đi vào, trong tay mỗi người đều cầm cây đuốc, sau khi vào nhà, liền phóng cây đuốc xuống mặt đất, nháy mắt bốc cháy một mảnh đỏ rực.
Tô Sân lúc này mới thấy rõ, trước cái lồng sắt cậu bị nhốt, đã bị than củi trải ra bao phủ một tầng, hiện giờ bị lửa đốt nóng xong, tia lửa bốc lên, hình thành một biển lửa đỏ rực.
Không rõ ngọn nguồn, trái tim Tô Sân đập càng thêm nhanh, cảm giác bất an cũng dần dần mạnh hơn.
“Khương Vô Ẩn, ngươi định làm gì?”
Cậu đã không muốn lá mặt lá trái với hắn, ngay cả tôn xưng cũng không dùng.
“Làm cái gì đợi lát ngươi sẽ biết.”
Không quá nửa khắc, ám vệ ngoài cửa liền hồi bẩm: “Vương gia, người đã tới rồi.”
“Mang vào.”
Hai gã ám vệ hắc y đỡ Thẩm Thầm, bước nhanh đi đến.
Cả người Thẩm Thầm đầy thương tích, trong tay lại không có một binh khí có thể dựa vào.
“Thẩm Thầm.” Tô Sân hoảng hốt, kinh hô một tiếng.
Thẩm Thầm lâm vào trạng thái nửa hôn mê, mơ hồ nghe được giọng Tô Sân, lập tức ngước mắt.
Tầm mắt hai người chạm nhau, quấn quít thật lâu, khó thể chia lìa.
Bởi vì ánh sáng trong phòng bùng nổ, Tô Sân rốt cuộc biết được mình hiện đang ở nơi nào.
Trong đại đường của khách điếm phố Thập Lí, nơi này giống như một cái lồng giam khổng lồ, đem bọn họ quấn chặt vào trong, nửa phần cũng không trốn thoát.
Vốn là đến đây cứu người, không ngờ lại đem mình bỏ vào.
“Khương Vô Ẩn, ngươi thả y, ta cho ngươi mạng mình.”
Tô Sân đứng dậy, va chạm vào thành lồng, cầu hắn.
“Ta muốn mạng của ngươi làm cái gì?”
Khương Vô Ẩn cười, ngữ khí lại càng thêm lạnh.
Hắn liếc mắt nhìn Thẩm Thầm, nói: “Đánh thức hắn cho ta.”
Ám vệ tuân lệnh, lập tức có người bưng nước muối tới, hắt tất cả trên người Thẩm Thầm.
Miệng vết thương dính nước muối, đau đớn khó nhịn.
Thẩm Thầm đột nhiên ngẩng đầu, cần cổ thon dài vẽ ra một đường cung hoàn mỹ.
Anh cắn răng kêu rên, cơ bắp toàn thân đều căng chặt.
“Đừng!”
Đôi tay Tô Sân gắt gao nắm chặt, rống về phía anh.
Thẩm Thầm hoàn toàn thanh tỉnh, nhìn về phía Khương Vô Ẩn.
“Ngươi đến tột cùng muốn như thế nào?”
Khương Vô Ẩn ngồi ở chỗ rẽ cầu thang lầu hai, tùy ý lại dây dưa, toàn thân là túc sát chi khí, thậm chí còn mang theo chút cảm giác làm nhục hủy thiên diệt địa.
Hắn thật sự giết điên rồi, cái gì cũng không rảnh lo.
Hắn tùy tay chỉ vào, nhàn nhạt dò hỏi: “Muốn cứu hắn sao?”
Không đợi Thẩm Thầm trả lời, hắn liền nói tiếp: “Bước qua kia từ trên đất đi!”
Hắn nói chính là một mảnh biển lửa trước lồng sắt.
Ngọn lửa bùng cháy, có thể cảm nhận được nhiệt độ thiêu đốt trong không khí.
Thẩm Thầm chưa làm ra động tác, Tô Sân đã liều chết lắc đầu: “Đừng, Thẩm Thầm, đừng lại đây, đừng nghe hắn.”
“Khương Vô Ẩn, ngươi thả y đi, mạng của ta ngươi cầm đi…”
Lời cậu nói lạc điệu, giọng nói khàn lợi hại, trong cổ họng như bị nhét vào vô số bông, nghẹn ngào đến khó thở.
Nơi lồng ngực như bị người hung hăng đánh vài nhát, khó chịu đến cậu sắp hít thở không thông.
Cậu ôm ngực, mãnh liệt ho khan, hận bản thân vô lực.
“Được!”
Lại nghe một tiếng đạm bạc, âm điệu dễ nghe thong thả rơi xuống, rõ ràng yếu ớt đến sắp nghe không được, rơi vào trong tai lại có vẻ kiên định hữu lực.
“Không không không, không được, tuyệt đối không được.”
Tô Sân kinh hãi, nhìn về phía Thẩm Thầm: “Ngươi đừng tới đây, đừng lo ta, ngươi đi mau.”
Cậu không thể trơ mắt nhìn Thẩm Thầm bước qua biển lửa tới, nếu là như vậy, cậu thà rằng mình chết còn hơn.
Thẩm Thầm lại không nói chuyện, chỉ kiên định nhìn cậu.
Trong con ngươi anh ánh lại cơn cháy, trung tâm ánh lửa là hình bóng Tô Sân.
Anh há miệng thở dốc, vô thanh nói: “Anh tới rồi, chờ anh!”
======